Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không hổ là truyền nhân của Luân Hồi Thiên Tôn, tiếp một chưởng của ta không chết, đủ để tự ngạo, lưu danh tại thế gian."

Nương theo đó là tiếng cười khẽ nhàn nhạt, bên trong hư không , thân ảnh của Cố Trường Ca rốt cục cũng xuất hiện.

Hắn đứng chắp tay, nhìn xuống khuôn mặt hiện lên vẻ kinh sợ trắng bệch, không dám tin của Diệp Lăng, cười nhạt nói.

Đương nhiên đây chỉ là một chưởng tùy ý của hắn.

Cũng không phải là thực lực chân chính, không phải vậy Diệp Lăng sao có thể đơn giản bị trọng thương như vậy.

Nếu như không có bảo mệnh chi vật, chỉ sợ đã bị đánh thành một đoàn huyết vụ, thần hình câu diệt.

Cố Trường Ca căn cứ vào dấu vết Doãn Mi lưu lại, một đường tìm tới nơi này.

Đương nhiên có thể nhẹ nhàng như vậy, đương nhiên cũng may mắn mà có Diệp Lăng.

"Cố Trường Ca "

Diệp Lăng tức giận đến muốn phun lửa.

Ánh mắt hắn gắt gao trừng mắt Cố Trường Ca vừa xuất hiện, ba chữ này dường như từ trong kẽ răng phát ra.

Giờ khắc này, hắn mới kịp phản ứng, toàn thân băng hàn.

Giống như bị người ta đổ một chậu nước đá từ trên đầu xuống vậy.

Sau lưng Doãn Mi không ngờ lại là Cố Trường Ca.

Đây là chuyện lúc trước hắn cũng không dám nghĩ đến, thế nhưng hôm nay tận mắt thấy, thật sự là khiến hắn hoảng sợ, khắp cả người phát lạnh.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không người nào dám tin, Doãn Mi vậy mà lại là người của Cố Trường Ca.

Ẩn tàng thật sự là quá sâu.

Đoán chừng là từ lúc bắt đầu, Cố Trường Ca đã đem tất cả mọi người tính toán trong đó, Bạch Liệt có lẽ cùng là bị bọn hắn hại chết như thế.

Sau đó, mới đem cái nồi giết chết Bạch Liệt đội trên đầu của hắn.

Nghĩ tới những chuyện này, lại nghĩ tới vẻ trấn định tự nhiên của Doãn Mi.

Trái tim Diệp Lăng không ngừng chấn động, huyết sắc trên trên biến mất.

Sự tình đã vượt quá dự liệu của hắn.

Đây là lần thứ nhất hắn cùng Cố Trường Ca giao phong chính diện.

Kết quả toàn lực xuất thủ thế nhưng vẫn không địch lại một chưởng tùy ý cả Cố Trường Ca.

Thực lực của Cố Trường Ca, đúng như nghe vậy, thâm bất khả trắc.

Hắn thậm chí cảm giác một chưởng vừa rồi này, chỉ là Cố Trường Ca trêu đùa hắn mà thôi.

Nhưng như vậy cũng làm hắn khó mà chống cự được.

Giờ khắc này, Diệp Lăng tâm chìm xuống đáy cốc.

"Hôm nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Cố Trường Ca này tâm cơ quá kinh khủng, thật sự là khiến cho người ta không rét mà run, thế gian này làm sao có thể có người đáng sợ như thế "

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền, thần sắc cũng rất nghiêm túc, ngưng trọng đến cực hạn.

Nó gặp qua rất nhiều thiên kiêu, dù là thiên phú cũng hoặc tài trí, cũng trấn áp một thời đại.

Nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào giống Cố Trường Ca, một người trẻ tuổi, đem tất cả mọi người trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ma!

Đây so với ma còn đáng sợ hơn.

"Lão Quy, ta bây giờ nên làm gì?" phía sau lưng Diệp Lăng đều là mồ hôi lạnh, trước đó tự tin và kích động, giờ khắc này toàn bộ hóa thành hàn khí cùng hối hận.

Cố Trường Ca chắc chắn là được Doãn Mi dẫn tới nơi này.

Mà hắn lại vừa vặn giúp Cố Trường Ca phá hết chướng ngại, khiến hắn một đường không trở ngại.

Đem so sánh với Doãn Mi mà nói, Cố Trường Ca mới là người kinh khủng nhất, trong bóng tối chưa hề hiện thân, lại mưu đồ tính toán cả thiên hạ, không ai biết được tất cả chuyện này.

Thực lực bản thân cũng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.

"Chỉ có thể cầu nguyện Cố Trường Ca không rõ ngươi có át chủ bài nào, hoặc là Thiên Tôn hắn dự cảm đến hôm nay, có lưu lại chuẩn bị ở phía sau ." Lão Quy nặng nề nói, không dám buông lỏng chút nào.

Hôm nay tuyệt đối là thời khắc sống còn.

"Cố Trường Ca, ngươi có mục đích gì?"

Diệp Lăng lúc này, cũng đang ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Lau đi vết máu, mở miệng hỏi, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca dò xét động phủ Thiên Tôn cùng hồ Luân Hồi bên trong tòa cung điện phía sau hắn, tùy ý nói, " Cũng không có mục đích gì, đơn giản chính là giết ngươi mà thôi."

Diệp Lăng hoàn toàn không để cho hắn thất vọng.

Nơi này thật sự là di tồn mà Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại cho hắn.

Luân Hồi chi lực mênh mông nồng đậm đến mức hóa thành một thôn tràn ngập sương mù.

Chẳng qua hiện nay, đã không có quan hệ gì cùng Diệp Lăng nữa rồi.

"Cố Trường Ca, nếu như ngươi giết ta, ai cõng nồi người thừa kế ma công cho ngươi?"

Nghe vậy Diệp Lăng hô hấp trì trệ, nhưng cũng bình tĩnh lại, dự định đàm phán cùng Cố Trường Ca.

Trong tay hắn xác thực còn có át chủ bài, nhưng Cố Trường Ca đã dám hiện thân, chỉ sợ là nắm chắc phần thắng.

Lúc này, coi như không nỡ từ bỏ, hắn cũng phải đem tất cả mọi thứ bỏ lại mới có thể sống sót.

Cố Trường Ca nhìn chằm chằm điểm khí vận trên đầu hắn, không khỏi phát ra âm thanh cười nhạt nói, "Không sao, chuyện này không cần ngươi lo lắng, ngươi chết cũng có thể cõng nồi cho ta ."

Ánh mắt Cố Trường Ca có chút hứng thú.

Đến bây giờ, sau khi đã đoạn tuyệt với Xích Linh, trên người Diệp Lăng vẫn còn có hơn năm ngàn điểm khí vận.

Nói thực Cố Trường Ca có chút ngoài ý muốn.

Trước đó khi hắn giết Long Đằng, hắn đã sử dụng tới một phiếu cướp đoạt khí vận, hơn nữa còn rất thành công.

Cho nên lần này hắn cũng tính sử dụng.

Mặc dù Cố Trường Ca còn có rất nhiều thủ đoạn có thể đả kích Diệp Lăng, làm hao tổn điểm khí vận của hắn, nhưng những chuyện này đã không còn cần thiết nữa.

Như vậy quá dài dòng phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK