Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, Cố Trường Ca đã đem động phủ tùy thân này luyện hóa, thu nó vào không gian.

Đồng thời, hắn dùng giá trị thiên mệnh của mình để mở ra không gian thần binh đạo tàng.

Kim quang lộng lẫy, trong một không gian rộng lớn.

Đủ các loại thần binh chìm nổi, đao thương kiếm kích, lò, ấn, thang... Quang hoa ánh sáng như ngọc, phong mang kinh người, giống như có thể phá thiên.

Đây là lực lượng phát triển không gian.

Ở trong thần binh đạo tàng, tất cả các thần binh đều là tồn tại thật sự , cũng không phải dựa vào phù chú tạo thành.

Điều này có nghĩa là khi Cố Trường Ca mở ra thần binh đạo tàng, nó tương đương với việc trực tiếp mở ra thần binh bảo khố.

Trong trường hợp bất ngờ, có lẽ có thể trực tiếp giết chết kẻ địch.

Về lý do tại sao Cố Trường Ca lại làm điều này hoàn toàn là vì hắn hiệu tại rất giàu.

Đột nhiên hắn có được nhiều thần khí như vậy, ngoài chuyện đó ra, hắn thực sự không biết làm gì khác.

Doãn Mi từ đó chọn lựa một vài thần binh hữu dụng với nàng, sau đó liền không có chọn nữa.

Mà trong động phủ này ẩn chứa hàng trăm thần binh.

Những thứ mà Luân hồi Cổ Thiên Tôn coi trọng và lưu lại, không có thứ nào là phàm phẩm cả.

Về điều này, Cố Trường Ca ngoại trừ muốn nói một tiếng khách khí với Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, thì cũng không biết nói gì hơn.

Nếu Diệp Lăng là một thợ săn kho báu.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia tựa như là thần tài của hắn vậy.

Sau đó, Cố Trường Ca đi đến một cung điện khác để thu nhận Luân Hồi hồ, Luân Hồi căn bám trong đó cũng bị hắn thu thập vào bên trong không gian của mình.

Luân Hồi căn không chỉ có thể dùng làm vũ khí, mà còn có thể dùng để thai nghén ra Quả Luân Hồi.

Nhưng cho đến nay, vẫn chưa đến thời điểm Cố Trường Ca sử dụng Luân Hồi căn làm binh khí.

Hắn dự định rời khỏi nơi này.

"Sau khi trở lại ngoại giới, chỉ cần nói... Diệp Lăng trọng thương mà chạy trốn"

Trước đó, Cố Trường Ca có dặn dò trước với Doãn Mi.

" Ta biết, thưa chủ nhân. Diệp Lăng bây giờ cũng chưa chết. Vào thời khắc mấu chốt, hắn bộc phát ra một con át chủ bài lợi hại và thoát khỏi tay người mà chạy trốn."

Doãn Mi gật đầu, cực kỳ thông minh, rất nhanh đã thông suốt mọi chuyện.

Mặc dù Diệp Lăng đã chết.

Nhưng vẫn không thể để cho ngoại giới biết về việc hắn đã chết.

Nếu không thân phận Cố Trường Ca là người thừa kế Ma Công sẽ không có người cõng.

Lúc này, cần nàng cùng Cố Trường Ca diễn một vở kịch, lừa gạt người đời.

“Không! Thời khắc mấu chốt Diệp Lăng đã thi triển ma công làm ta trọng thương, hắn cũng bị thương nặng, thừa cơ chạy thoát.” Cố Trường Ca nghe vậy lắc đầu, sửa lại câu nói của Doãn Mi.

Doãn Mi nói rất đúng, nhưng nó không hoàn hảo.

Giả vờ bộ dạng bị Thôn Tiên Ma Công làm trọng thương, cái này đối với hắn mà nói rất đơn giản

Ngay cả khi có người thăm dò thương thế của hắn, hắn vẫn có thể ngụy tạo ra dấu vết bị Thôn Tiên Ma Công đả thương.

Bằng cách này, sẽ không có người suy nghĩ nhiều.

Thay vào đó, nhiều người sẽ phải cảnh giác đề phòng với Diệp Lăng, dù sao mạnh như Cố Trường Ca cũng bị Diệp Lăng đả thương.

Họ phải làm như thế nào nếu đối mặt với Diệp Lăng?

Lúc này, Cố Trường Ca đã để lại cho mọi người một ấn tượng mạnh mẽ về Diệp Lăng, có thể mở đường cho hắn hành động trong tương lai.

“Ta hiểu được, vẫn là chủ nhân suy nghĩ tường tận.” Doãn Mi đột nhiên bừng tỉnh ra, trong lòng càng ngày càng ngưỡng mộ Cố Trường Ca , đồng thời cũng có chút vui vẻ.

Dù sao lúc trước, Cố Trường Ca phân phó nàng làm việc, nhưng sẽ không bao giờ giải thích cho nàng.

Tất cả lý do đều phải dựa vào bản thân nàng để suy đoán.

Điều đó nói lên rằng đó là vì Cố Trường Ca ngày càng tin tưởng nàng.

Suy nghĩ của Doãn Mi rất tinh tế, rất nhanh đã hiểu rõ điểm này.

“Đi thôi.” Cố Trường Ca nói.

Sau đó hai người dựa theo đường cũ trở về, trên đường đi, Cố Trường Ca đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đã trắng bệch đi rất nhiều, bộ dạng bắt đầu trở nên suy yếu.

Nhìn bộ dạng có vẻ như đã bị tổn thương tới căn nguyên.

Thời gian thụ thương cũng phải được kiểm soát tốt, không thể lại một chút sơ hở dù là nhỏ nhất.

Tất nhiên, bộ dạng này suy cho cùng cũng chỉ là sự ngụy trang bên ngoài.

Cố Trường Ca sẽ không tự làm hại chính bản thân mình.

Khi Cố Trường Ca đang cứu Doãn Mi khỏi "ma trảo" của Diệp Lăng.

Cách khu di tích này tám nghìn dặm trong một cổ trấn.

Một đám tu sĩ cùng sinh linh chạy tới đây, trên bầu trời đầy người cùng chiến thuyền, thanh thế cực kỳ kinh người, pháp khí tỏa ra quang hoa ngút trời, tràn ngập mọi nơi.

Nơi nào cũng đều đang bị người tìm kiếm.

Từng cái đỉnh núi của khu di tích này, cũng xuất hiện trùng trùng điệp điệp bóng người, và những thần niệm bao trùm khắp nơi.

Để thảo phạt người thừa kế Ma công, lần này đã kinh động tới hàng ngàn thiên kiêu trẻ tuổi, trong đó có sáu bảy người là tuổi trẻ chí tôn.

Vương Vô Song hậu duệ của Trường Sinh Vương gia, Diệp Lang Thiên thiếu chủ của Thái Cổ Diệp tộc, truyền nhân của tộc Chu Tước nhất tộc Xích Linh ...

Bọn hắn đều là nhận được tin tức chạy tới, ngựa không dừng vó, trên đường đi một chút cũng không nghỉ ngơi, vì sợ Diệp Lăng chạy mất.

Nhưng bây giờ đã tìm kiếm toàn bộ khu di tích, đừng nói đến tung tích của Diệp Lăng, thậm chí đến cả cái bóng của sinh linh cũng không thấy được.

Bọn họ hận không thể đào sâu ba thước, lôi Diệp Lăng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK