Năm đó trục xuất nàng khỏi Cố gia chính là Cố Lâm Thiên, hiện tại kêu nàng trở về Trường Sinh Cố gia cũng là hắn.
Đại bá ở Cố gia quyền thế ngập trời, năm đó phụ thân nàng tranh đoạt vị trí gia chủ, chính là thất bại vào tay hắn.
Đối với Trường Sinh Cố gia, Cố Tiên Nhi trong lòng kỳ thật cũng rất chờ mong, muốn trở về, trở lại nơi nàng từng ra đời.
Nơi đó còn có tộc nhân, thân nhân các loại của nàng, nàng không có khả năng dứt bỏ được.
“Ngày đó lúc Cố Trường Ca thừa nhận thân phận, ta chính tộc nhân của Cố gia, ta kỳ thật nên dự liệu sớm hết thảy những chuyện không ngờ tới này. Ngươi nói đúng hay không Đại Hồng?”
Cố Tiên Nhi mở miệng, thở dài nói, cùng Đại Hồng Điểu đang đậu trên vai mình nói chuyện.
Đại Hồng Điểu nghe vậy liếc xéo nàng một cái, phảng phất như nói ngươi chính là tiện nhân già mồm, rõ ràng trong lòng rất muốn trở về, nhưng trên thể diện lại không bỏ xuống được.
Gặp vẻ mặt này của Đại Hồng Điểu, Cố Tiên Nhi lại một trận cắn răng oán hận, hận không thể đem nó nhổ từng cọng lông, sau đó nướng lên ăn.
Thật đúng là một chút cũng không lưu mặt mũi cho nàng .
Chỉ có điều, vẻ mặt này của Đại Hồng Điểu, cũng chính là suy nghĩ chân thực trong nội tâm nàng.
Đúng như lời nói của Cố Trường Ca, tính cách của Cố Tiên Nhi chính là kiêu ngạo, một số thời điểm nàng coi trọng thể diện của mình hơn so với bất kỳ người nào, chỉ có hơn không kém.
Nếu như Trường Sinh Cố gia tám người kiêng kiệu, Cửu Long kéo xe, phái vô số cường giả tới đây mời nàng về nhà, nàng mới có thể “miễn cưỡng” gật đầu, sau đó bằng lòng trở về.
Thế nhưng là hiện tại, liền một phong thư, sau đó cái gì cũng không có?
Liền cái này? Cái này? cái này?
Cố Tiên Nhi rất muốn ném phong thư này vào mặt của đại bá nàng và quát hỏi hắn một chút, sao hắn không có chút thành ý và thái độ xin lỗi nào thế?
Nếu như nàng cứ như vậy mà trở lại Trường Sinh Cố gia, thì mặt mũi của nàng để nơi nào?
Nên biết là hiện tại, Cố Trường Ca chính là người chủ động thừa nhận thân phận của nàng, năm đó hắn rõ ràng đã thừa nhận thân phận nàng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, chắc là vì nguyên nhân này nên Trường Sinh Cố gia mới muốn nàng trở về!
"Một chút thành ý cũng không có, bọn hắn thật là quá coi thường ta"
Cố Tiên Nhi hừ lạnh một tiếng, từ trong lỗ mũi phát ra âm thanh khinh thường.
Lại nói tiếp, chuyện này thật ra là do Cố Lâm Thiên cân nhắc không chu toàn.
Hắn biết rằng sự tình năm đó vốn là Trường Sinh Cố gia có lỗi với Cố Tiên Nhi, loại chuyện này nếu như quá kiêu ngạo, không chừng sẽ làm cho Cố Tiên Nhi cảm thấy Trường Sinh Cố gia là vì không muốn mất thể diện trước các đạo thống thế lực khác nên mới muốn nàng trở vể, chứ phải thành tâm muốn nàng trở về.
Hắn suy đi nghĩ lại, liền tự mình viết phong thư, phái người giao thư đến tay Cố Tiên Nhi.
Có thể là hắn căn bản không nghĩ tới tính cách của Cố Tiên Nhi như thế nào.
"Không trở về, người nào thích về thì về, dù sao ta cũng sẽ không trở về."
Cố Tiên Nhi khôi phục tâm tình của mình, nhịn không được lầm bầm một câu.
"Ồ? Không về đâu?"
Nhưng mà đúng vào lúc này, Cố Tiên Nhi chợt nghe một giọng nói thản nhiên vang lên.
Ngay sau đó.
Nàng cảm giác thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường, giống như là có một cỗ uy áp kinh khủng đè ép xuống, sức ép đó nặng như là ngọn núi.
Ngay cả thời gian lẫn không gian, sự tuần hoàn của thiên địa cũng bị ngưng trệ!
Ông! !
Trong không trung, không gian mơ hồ bỗng nhiên có một cái thông đạo xuất hiện xuyên qua đến nơi của nàng.
Thân ảnh Cố Trường Ca từ bên trong đi ra, hắn chắp hai tay sau lưng gương mặt bình thản mà quan sát biểu tình cứng nhắc trên gương mặt của Cố Tiên Nhi.
"Cố Trường Ca"
Cố Tiên Nhi phản ứng kịp thời, con mắt hơi trừng lớn mà nhìn Cố Trường Ca, trong lòng không hiểu, hắn vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trước kia, Cố Trường Ca căn bản chính là không để ý tới nàng, lạnh lùng giống khối như băng, làm cho nàng lúc nào cũng tức đến nghiến răng.
Nhưng bây giờ, hắn như thế nào đột nhiên tới đây?
Cố Trường Ca đứng ở nơi đó, thần sắc nhàn nhạt quan sát Cố Tiên Nhi.
Dáng người cao lớn, trang phục rộng rãi, trên mặt tựa như thêu lên hàng ngàn vì sao đẹp đến hoa mỹ.
Cả người mang theo hào quang, khí chất cao cao tại thượng.
"Ngươi mới vừa nói không về chỗ nào?" Cố Trường Ca nhàn nhạt hỏi lại một lần.
Ánh mắt của Cố Tiên Nhi dịch chuyển khỏi trên người Cố Trường Ca, nàng không dám cùng hắn đối mặt, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nguyên nhân chủ yếu vì nàng đánh không lại Cố Trường Ca, mà hiện tại đại trưởng lão cũng không có ở trên ngọn núi.
Sau khi từ Tiên Cổ đại lục trở về, đại trưởng lão sắc mặt giận dữ, dặn dò một chút về chuyện tu luyện của nàng, sau đó liền biến mất vô ảnh vô tung.
Cố Tiên Nhi cảm thấy nội hàm bên trong nhất định là đại trưởng lão tại Tiên Cổ đại lục bị Cố Trường Ca làm cho tức giận đến không nhẹ.
Lúc này, nếu như Cố Trường Ca muốn ra tay dạy dỗ nàng, vậy cho dù là nàng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Đặc biệt là đoạn thời gian gần đây, nàng đối với Cố Trường Ca khiêu khích rất nhiều.
Mặc dù Cố Trường Ca không có phản ứng, nhưng lấy tính cách có thù tất báo của tên này mà nói, rất có thể đã đem nhưng khiêu khích ấy nhớ kỹ trong lòng.
Hắn chỉ cần chờ thời cơ trả thù lại.
"Ta có nói cái gì sao?"
Cố Tiên Nhi chịu không được uy thế đáng sợ trên người Cố Trường Ca, nhẹ nhàng lầm bầm một câu.
Dù sao lúc này nàng cứ việc giả ngu là được rồi.
Mặc dù vừa rồi rất có thể là Cố Trường Ca đã nghe được những âm thanh lầm bầm của nàng, bằng không cũng sẽ không đột nhiên hiện thân.
Nhưng nàng hiện tại cũng không sợ Cố Trường Ca.