"Diệp Lăng, ngươi có chuyện gì không?"
Xích Linh hỏi, kỳ thật nàng không hiểu Diệp Lăng tại sao lại chủ động dẫn đường, cuối cùng lại mang bọn hắn đi vào nơi này.
"Ta cần tiến về di tích phía trước, làm một ít chuyện, nếu như các ngươi tin tưởng lời của ta, có thể cùng ta đi vào." Diệp Lăng nghiêm túc nói, thủ đoạn của các nàng không ít, kỳ thật để các nàng ở cùng cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.
Doãn Mi ánh mắt hơi động một chút, không chút do dự nói, " ta tin tưởng ngươi."
Nàng kỳ thật đã biết, lúc này, Cố Trường Ca đã sớm chạy đến gần đây.
Bởi vì nguyên nhân của Độ Ma Bình, một chút phân phó của Cố Trường Ca, có thể trực tiếp truyền đạt cho nàng.
Gặp Doãn Mi tín nhiệm mình như thế, Diệp Lăng lập tức vô cùng cảm động.
Ở trên địa bàn của dân bản địa Tiên Cổ đại lục, trà trộn vào trong đó không biết nguy hiểm đến cỡ nào.
Doãn Mi lại không chút do dự, có thể thấy được tín nhiệm của nàng đối với hắn.
Mà rất nhanh, Xích Linh cũng lựa chọn đồng ý, nàng đích xác tin tưởng cách làm người của Diệp Lăng.
Ngay lập tức, Diệp Lăng bắt đầu nói kế hoạch cùng an bài của mình cho hai nàng, chuẩn bị cùng lẻn vào khu vực bên trong.
Mà lúc này đây, trên một ngọn núi khác, thân ảnh của Cố Trường Ca xuất hiện, hắn nhìn về khu di tích phía xa, nụ cười có chút dị sắc.
Dựa theo tung tích mà Doãn Mi lưu lại, hắn tự nhiên rất nhanh đã tìm tới nơi.
Mà lần này hắn cũng không có mang teho bất kỳ tùy tùng nào bên cạnh.
Dù sao lúc này cao điệu quá là ngu.
"Dựa theo Doãn Mi bẩm báo, cơ duyên của Diệp Lăng hẳn là được ẩn giấu ở trong đó, bất quá trước đó, để hắn lẻn vào trong còn cần một đoạn thời gian."
"Đoạn thời gian này, đủ để ta tìm được tổ mộ trước hắn một bước, xử lí xong chuyện ở bên trong."
Nghĩ tới đây, hư không trước mặt Cố Trường Ca liền trở nên hoàn toàn mơ hồ, hắn bước vào trong đó, trong nháy mắt đã biến mất.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này rõ ràng thuận lợi hơn rất nhiều.
Dự tính của Cố Trường Ca kỳ thật rất đơn giản, hắn chuẩn bị trước tiên tìm hết tổ mộ bên trong khu di tích này.
Đến lúc đó đột phá tới Thần Vương cảnh tuyệt đối không có vấn đề.
Hắn thậm chí cảm giác được thời điểm rời khỏi Tiên Cổ đại lục, hắn ngưng tụ ra ý thức của Thánh Cảnh, thành tựu Chuẩn Thánh cũng là dễ dàng.
Đến lúc đó dưới sự gia trì của thiên phú siêu thoát, hẳn có thể chưởng khống quy tắc trật tự càng sâu hơn, thậm chí chưởng khống được cả pháp tắc, vận dụng thiên địa vĩ lực, cũng dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước lúc này, hắn phải lục lọi hết những cổ mộ bên trong Tiên Cổ đại lục.
Dù sao nơi này không giống với ngoại giới, nếu như bị phát giác, hắn cũng có người cõng nồi thay cho, không lo lắng chút nào.
Nếu như là ngoại giới xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ như ong vỡ tổ.
Cố Trường Ca hắn muốn tiếp tục âm thầm làm việc sẽ rất phiền toái, tuy nói mặt ngoài còn có Diệp Lăng cõng nồi cho hắn, nhưng chung quy giấy không bọc được lửa , cần phải lưu lại nhiều thủ đoạn cùng chuẩn bị hơn.
"Chuyến đi lần này tới Tiên Cổ đại lục chỉ sợ sẽ luyện cho ta được kinh nghiệm trộm mộ thượng thừa cũng nên"
Cố Trường Ca tùy ý lầm bầm một câu.
Mà rất nhanh, trong tay hắn hiển hiện lên một tấm Thần Ẩn Phù, quang hoa mông lung bao phủ lấy hắn.
Cả người ẩn nấp ở trong hư không, nhanh chóng trốn vào bên trong, hướng toà di tích phía trước mà đi.
Loại chuyện này mặc dù mới làm một lần, nhưng hắn đã rất quen thuộc, có lẽ chính là thiên phú đi.
Sau đó, tránh khỏi không ít khu vực có khí tức cường đại ẩn hiện.
Cố Trường Ca thân ảnh cất bước ở trong hư không, một đường ngang qua rất nhiều cung khuyết lầu các thẳng đến chỗ sâu.
Kia là một địa phương được sương mù bao phủ, giống như là tinh huy màu xám, đang chảy xuôi ở chỗ này.
Rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ không đều sừng sững ở trong đó, hiện lên đầy các loại quang mang.
Bỗng nhiên!
Hư không run rẩy!
Phốc!
Nương theo hai tiếng phá không, huyết quang văng khắp nơi!
Hai sinh linh phụ trách trấn thủ lăng mộ con mắt đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ hoảng sợ kinh khiếp, chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh.
Sau đó quang hoa bên trong con ngươi tan hết, một cái lỗ máu ra hiện giữa mi tâm bọn hắn, từ trước xuyên ra sau!
Một đạo kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, nguyên thần vỡ tan!
Trong nháy mắt mất mạng!
Cố Trường Ca thu hồi ngón tay, thần sắc tự nhiên từ trong hư không đi ra, lướt qua bên cạnh bọn hắn.
Sau một lát, hai cỗ thi thể mới ầm vang ngã xuống đất.
Thực lực của hắn bây giờ tự nhiên rất nhẹ nhàng đã giải quyết xong hai sinh linh chỉ có thực lực Chuẩn Thánh cảnh này.
Lấy hư không thiên phú tuỳ tiện tới gần, hành động một cách vô thanh vô tức.
Sau khi thôn phệ Canh Kim thiên phú của Bạch Hổ nhất tộc, lại lấy quy tắc chi lực của Vô Chung Tiên Quyết hóa thành tuyệt thế công phạt kiếm khí!
Phong mang bực này, chỉ sợ là tồn tại cấp Thánh Nhân chân chính cũng phải biến sắc.
"Trách không được nhiều người ưa thích dùng kiếm như vậy, vừa soái khí vừa nhanh gọn"
Cố Trường Ca thần sắc tùy ý, hắn ngẩng đầu quét qua tòa lăng mội trước mắt, có chút hài lòng nói.
Đây là một khu lăng mộ không tính là quá lớn, lại được tu sửa một cách mười phần chỉnh tề sạch sẽ, các ngôi mộ lớn nhỏ không đều.
Mặc dù lộ ra khí tức tang thương cổ lão, tràn ngập mùi vị năm tháng, nhưng lại giống như gặp được sự phồn thịnh của nơi này năm đó, vô số cường giả đã từng tồn tại, sau này được mai táng tại đây, hình thành một khu lăng mộ thế này.
Một vài lăng mộ còn vỡ ra khe hở, từ trong đó phun ra quang huy chói lọi .
Cố Trường Ca vừa nhìn liền biết những thứ đó chính là tinh hoa ở trong cổ thi, giờ phút này đang giống như núi kêu biển gầm, sôi trào mãnh liệt.
Khóe miệng của hắn không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Thật đúng là một khối tài nguyên tu luyện lớn, để cho người ta nhìn mà thèm thuồng a!