Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này Cố Trường Ca phảng phất cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Nguyệt Minh Không.

Hắn chắp tay.

Tại trước tiên môn đi vài vòng, bắt đầu hồi ức lại những tin tức mà mình biết.

"Hiện tại, mở ra tiên môn chỉ có hai loại biện pháp, hoặc là chờ nó tự động mở ra, hoặc là dùng tiên lục thôi động…"

"Tự động mở ra còn không biết phải chờ tới khi nào, lúc đó Tiên Cổ đại lục đã đại loạn, rất dễ thu hút sự chú ý của các cường giả siêu cấp.”

Giữa lúc đó, tâm niệm của Cố Trường Ca chớp động, đã có kế hoạch.

Khởi Tiên Lục, đây thực ra là tiên văn của thời kỳ Tiên Cổ, được dùng trong lúc cúng tế, chuyên dùng để cầu nguyện Thượng Tiên, khởi bẩm việc phàm.

"Thương thành trong hệ thống vừa hay lại có bán tiên lục, một vạn tám ngàn giá trị thiên mệnh, giá cả rất cao."

Cố Trường Ca không do dự, rất nhanh liền mua bộ tiên lục này.

Ông!

Từng cái tiên văn cổ lão, giống như là ngôi sao nhỏ sáng chói, hiển hiện ở trong đầu hắn, quang mang loá mắt, phát ra kim sắc chói mắt.

Cuối cùng, những thứ tiên văn cổ lão này trở nên rõ ràng mà mênh mông, diễn hóa ra từng tôn tiên ảnh mơ hồ.

Trong đầu Cố Trường Ca có thêm một bộ Tiên Kinh.

"Chìa khoá tới tay."

Hắn lộ ra ý cười dị dạng.

Chỉ bất quá tia dị dạng này cũng không có bị Nguyệt Minh Không chú ý đến.

Giờ phút này nàng còn lâm vào trong một trận xoắn xuýt, đang nghĩ ngợi không biết nên xin lỗi Cố Trường Ca như thế nào về chuyện vừa rồi.

Nàng thật không muốn bởi vì việc này, để cho quan hệ khởi sắc của hai người trở lại vách xuất phát lần nữa.

"Ta lập tức liền sẽ mở ra toà tiên môn này, ngươi muốn đi vào trước, hay là đi sau ta? Ở trong có Tiên Linh, hai ta mạnh ai nấy lo, như thế nào hả?"

Rất nhanh, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, hời hợt nói.

Câu nói này khiến Nguyệt Minh Không đang trầm tư kịp thì phản ứng lại, hơi kinh ngạc, xem ra Cố Trường Ca thật sự có thể mở ra tòa tiên môn này.

Nàng chờ đợi ở chỗ này một tháng rồi, kỳ thực vẫn uổng công.

Nhưng nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Trường Ca, trên khuôn mặt của nàng nhất thời càng thêm xoắn xuýt.

Đi vào trước, hay vào sau, kỳ thực cũng không khác.

Vì Tiên Linh, nàng đã bố trí bao lâu?

Trọn vẹn hơn một tháng.

Thậm chí nhờ vào đó tu luyện ra tiên linh chi khí, khiến cho tu vi cường đại hơn.

Nếu để cho nàng từ bỏ, nói thật nàng cũng không cam tâm.

Bất quá, Nguyệt Minh Không liếc mắt nhìn Cố Trường Ca ở phía trước, cuối cùng đã quyết định.

Nàng mở miệng nói, "Ta sẽ không vào."

"Ta ở lại bên ngoài hộ pháp cho ngươi. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi vì những lời vừa nãy. Chuyện lúc trước, là ta hiểu lầm ngươi, ta sẽ không tranh giành Tiên Linh với ngươi."

"Nếu như vậy còn chưa đủ chứng minh thành ý của ta, vậy ngươi cũng có thể động thủ giết ta."

"Ta có thể cam đoan ta sẽ không đánh trả. Dù sao coi như ta đánh trả, cũng không phải là đối thủ của ngươi."

Nguyệt Minh Không bình tĩnh nói.

Nàng đã chủ động lựa chọn từ bỏ.

Như nàng nói, đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra để chứng minh thành ý của nàng với Cố Trường Ca.

Nếu như Cố Trường Ca không tin, muốn xuất thủ giết nàng.

Thế thì nàng cũng hết cách.

Dù sao nàng đã biết quá nhiều bí mật của Cố Trường Ca.

Nhưng Nguyệt Minh Không kỳ thực cũng không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài của nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện trước kia, hiện tại nàng thật sợ rằng Cố Trường Ca sẽ rời xa nàng mãi mãi.

Thà rằng Cố Trường Ca sinh ra sát tâm với nàng, giết nàng như kiếp trước, nàng cũng không muốn cùng Cố Trường Ca mỗi người một ngả.

Điều này so với giết nàng, còn làm nàng khó chịu hơn, quả thực là sống không bằng chết.

"Dứt khoát như vậy ư?"

Mà lúc này đây, Cố Trường Ca nghe xong, cũng là hơi sững sờ.

Thật ra, hắn không nghĩ là Nguyệt Minh Không sẽ lựa chọn như vậy.

Để mình tự tay giết nàng?

Hắn nghĩ ra rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ là Nguyệt Minh Không sẽ cắn răng, lộ ra thần thái ủy khuất hiếm thấy, nước mắt đầm đìa, nũng nịu với hắn, nói là nàng sai rồi.

Chứ không hề nghĩ tới loại khả năng này.

Nếu hắn không tin tưởng nàng, vậy thì giết chết nàng.

Nữ nhân này ngốc như vậy sao?

Nói thực ra, việc Nguyệt Minh Không hoài nghi bản thân, Cố Trường Ca hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng.

Suy cho cùng, nàng hoài nghi như vậy cũng đúng thôi.

Hắn đối với Nguyệt Minh Không quả thực luôn có mục đích khác, một người hoàn toàn lý trí như hắn, rất khó động tâm với ai đó.

Cái gọi là động tâm, bất quá chỉ là thèm muốn cơ thể thôi.

Đối với nữ nhân mà nói, muốn chạm đến trái tim của hắn, càng khó như lên trời, không có khả năng đó.

"Ngươi làm sao lại ngốc như vậy?"

Cố Trường Ca khẽ thở dài một cái nói, "Làm sao ta có thể giết ngươi."

Nữ nhân này thực sự là quá ngốc, khiến hắn cũng cảm thấy có chút nhàm chán.

Ngốc đến nỗi hắn đều không đành lòng ức hiếp nàng.

Chuyện ngày hôm nay, đối với hắn mà nói có lẽ chỉ là trò đùa vô nghĩa, nhưng đối Nguyệt Minh Không mà nói, lại liên quan đến sinh tử.

Nữ nhân này yêu hắn, còn hơn cả tính mạng của nàng.

Loại tình tiết mà kiếp trước Cố Trường Ca chỉ có thể thấy trong các tiểu thuyết ngôn tình, hắn thực không ngờ rằng sẽ có một ngày sẽ phát sinh trên người mình.

Lúc này, hắn có nên bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực rồi ấm giọng nhẹ lời với nàng không?

Chỉ bất quá Cố Trường Ca không có làm như thế.

Biểu hiện như thế quá giả tạo, Nguyệt Minh Không coi như có ngốc, cũng sẽ nhìn ra được.

Làm như thế, ngược lại sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK