Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đáng chết, không nghĩ tới tộc ta tôn kính Thiên Hoàng sơn như thế, kết quả cái chết của con ta vậy mà có quan hệ với bọn hắn?"

Rất nhiều tộc lão bên cạnh, vội vàng ngăn cản hắn, cũng nói, " tộc trưởng không thể vọng động, loại chuyện này, làm sao có thể lỗ mãng như thế, cái chết của thiếu chủ làm tộc ta trên dưới đều tức giận, nhưng chứng cứ việc này liên quan đến Thiên Hoàng sơn hoàn toàn không có! Đều chỉ là các phe phái suy đoán mà thôi!"

Bọn hắn cũng không muốn Bạch Hổ nhất tộc, tự dưng chịu tai vạ.

Nội tình Thiên Hoàng sơn, cũng không phải Bạch Hổ nhất tộc có thể so, có bao nhiêu vị Thiên Hoàng từng tọa trấn , ai biết hiện tại còn có lưu thủ đoạn nào không?

Bọn hắn cũng hận!

Nhưng Thiên Hoàng sơn sừng sững nhiều năm, người ủng hộ đương nhiên không ít, rất nhiều tộc đàn cũng cảm thấy đây là Thiên Hoàng sơn bị ác ý giội nước bẩn, bị người vu oan hãm hại.

Thiên Hoàng sơn cao cao tại thượng, địa vị siêu nhiên, được vạn tộc tôn kính, cần phải đi làm loại chuyện tự chuốc nhục nhã sao?

Điều này hoàn toàn chính là Trường Sinh Cố gia cùng truyền nhân Nhân Tổ điện ,cố ý vu hãm!

Tóm lại, đủ loại thanh thế đều có.

"Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Thiên Hoàng sơn thật có quan hệ với người thừa kế ma công sao?"

"Đáng chết, ta một chút ký ức cũng không biết, chẳng lẽ là thật? Hay là có người cố ý vu hãm ta?"

Ngay tại lúc đó, bên trong một cỗ thuyền vô cùng xa hoa cao lớn đang lướt đi trên bầu trời, phù văn Đại Phượng lấp lóe.

Doanh Sương một thân quần áo đẹp đẽ hoa mỹ đang ngồi xếp bằng, quanh thân rất nhiều tiên khí lượn lờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin được.

Hắn chau mày, cũng nghe thấy không ít tin tức ở ngoại giới.

Hắn mặc kệ toàn bộ thanh âm phản đối ở Thiên Hoàng sơn, dự định xuất thế đi lại thế gian, nhưng thật không nghĩ tới nghênh đón hắn không phải là các loại tôn kính, mà là đủ loại chửi rủa cùng phẫn nộ.

Trong chớp nhoáng này, cả người Doanh Sương cũng đơ luôn, biểu tình trở nên vô cùng khó coi.

Hắn hiện tại thế nhưng là Thiên Hoàng Tử cao cao tại thượng, thế gian này ai còn dám xem thường hắn?

Dù đi tới chỗ nào, đều chắc chắn đạt được sự kính sợ và tôn kính của các tu sĩ cũng như sinh linh.

Thân phận như vậy, ai có thể đụng vào, chớ nói chi là phía sau hắn còn có nội tình khổng lồ của Thiên Hoàng sơn chèo chống?

Thế nhưng , một khi tên đội lên cái nồi người thừa kế ma công, đừng nói hắn là dòng chính của Doanh Thiên Hoàng, xem như Doanh Thiên Hoàng lại xuất hiện trong nhân gian cũng vô dụng thôi.

Điều này khiến Doanh Sương phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí là sợ hãi, run rẩy.

Dù hắn có thể không phải Thiên Hoàng Tử chân chính! Hắn chỉ là đồ giả mạo, nhập vào thân thể này,ngay cả một chút ký ức cũng không có.

Đến lúc đó nếu như thật sự có người hoài nghi hắn, muốn ra tay với hắn, hắn nên làm cái gì?

Doanh Sương hiện tại đang một trận hoảng loạn, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Việc này so với lúc giả vờ làm Thiên Hoàng Tử, còn khó khăn hơn.

Người thừa kế ma công, là địch nhân lớn nhất của tất cả đạo thống cùng thế lực từ trước đến nay!

Hắn không có tự tin lúc đầu nữa, hiện tại trong lòng hắn vô cùng bất an, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Hắn thậm chí có chút hối hận, không cam lòng, ai biết sau khi trở thành Thiên Hoàng Tử, không thể sung sướng hưởng thụ hết thảy, hưởng thụ thân phận địa vị, ngược lại muốn thay Thiên Hoàng Tử cõng cái nồi này?

Vẫn là nuôi ngựa đơn giản, không cần giống bây giờ bước đi một bước đều lo lắng hãi hùng!

Lúc này, Doanh Sương thậm chí bắt đầu oán hận kẻ hoán đổi thân phận giữa hắn vào Thiên Hoàng Tử.

"Đồ cẩu lão thiên, đã để cho ta hưởng thụ hết thảy, vì sao lại để cho ta gánh chịu mọi thứ chứ?"

Thanh âm Doanh Sương khẽ run, cũng hiểu rõ loại oán hận này.

Rất nhanh, hắn tỉnh táo lại, bắt đầu tự nói với mình, "Lúc này, ta không thể hoang mang, càng không thể lộ ra yếu đuối, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét."

"Mặc kệ ta có phải người thừa kế ma công hay không, lúc này cũng không thể thừa nhận, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hiềm nghi "

Trong thức hải hắn đủ loại ý nghĩ đang lướt qua.

Nhưng đến cuối cùng, cũng không có biện pháp, hắn không có biện pháp tự chứng minh trong sạch ...trừ phi hắn thật sự có thể tìm ra người thừa kế ma công.

"Tất cả đều là do Cố Trường Ca cùng truyền nhân của Nhân Tổ điện vu hãm ta....đáng chết... " Doanh Sương lúc này, đã đem hai người này ghi hận, chờ sau khi rửa sạch thân phận người thừa kế ma công, tuyệt đối sẽ tìm bọn hắn tính sổ.

"Ca ca, lời đồn là thật sao?"

Lúc này, bên ngoài chỗ ở của Doanh Sương bỗng nhiên truyền đến thanh âm thiếu nữ yếu ớt.

Một thiếu nữ vóc dáng cao gầy, tóc bạc chạm vai, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân mang tiên y, đang đứng ở nơi đó, chau mày hỏi.

Chính là muội muội của Doanh Sương, Doanh Ngọc.

Khoảng thời gian này, nàng cũng không biết đã giải quyết bao nhiêu đợt sinh linh và tu sĩ đến đây tập sát bọn họ.

Bởi vì ca ca của nàng cao điệu, dẫn đến hành tung của bọn họ bị rất nhiều thế lực chú ý tới, mà những thế lực này ít nhiều đều có cừu hận với người thừa kế ma công.

Bởi vậy, đám người kia đều nhao nhao giết đến trước mặt bọn hắn, dự định báo thù!

Điều này khiến Doanh Ngọc cảm thấy rất phiền phức.

Hiện tại thần sắc của nàng rất hoang mang, cảm giác loại chuyện ngu xuẩn này, không giống như ca ca mà nàng biết có thể làm ra.

Hơn nữa người thừa kế ma công? Ca ca của nàng từ khi phá vỡ phong ấn đến nay, những năm gần đây đều ở trong cung điện tu hành, không hề rời đi nửa bước.

Người thừa kế ma công là ca ca của nàng?

Cái này sao có thể.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nghe vậy, trong lòng Doanh Sương hơi hoảng hốt, nhưng vẫn phải tận lực duy trì tỉnh táo, nhàn nhạt hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK