Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Trường Ca và Vương Tử Câm nói chuyện vui vẻ, nâng chén đụng trà.

Với nụ cười rạng rỡ trên môi, Vương Tử Câm bắt đầu trò chuyện với Cố Trường Ca các khía cạnh từ tu hành đến cuộc sống, như thể đem bọn hắn quên mất đi.

Điều này làm cho Vương Vô Song, Tú Nhi và những người khác có chút kinh ngạc mắt trợn tròn.

Mặc dù lúc bình thường Vương Tử Câm thể hiện bình dị gần gũi, nhưng thực ra là tâm cao khí ngạo, căn bản không bao giờ để mắt đến những tuổi trẻ chí tôn bình thường.

Tú Nhi biết, lúc trước cho dù là một vị dòng dõi Vạn Cổ Thiên Hoàng của Thiên Vực, với thân phận cao quý cùng hàng vạn chư hầu đến bái phỏng tiểu thư, nhưng  tiểu thư không đoái hoài gì, một câu không nói, đuổi người đi.

Thái độ của Vương Tử Câm đối với Cố Trường Ca đã thay đổi rất nhiều, có thể thấy trước sau thay đổi quá lớn, lúc trước còn nói hắn chỉ là một nhân vật nhỏ không gì quan trọng.

Bây giờ lại chủ động bắt chuyện với hắn, sự thay đổi này khiến Tú Nhi phải trố mắt nhìn, khó lòng tin được.

Vương Tử Câm cũng không quan tâm đến thái độ của đám người Vương gia xung quanh.

Vào lúc này, nàng đã nhận ra sự khác biệt giữa Cố Trường Ca và người thiên kiêu bản địa khác.

Có nhiều điểm tương đồng với nàng về tu hành hay cách nhìn nhận những sự việc.

Cảm giác này khiến nàng ngạc nhiên và ngày càng có hứng thú với Cố Trường Ca hơn.

Xuyên qua đến thế giới này hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng tìm được cảm giác tâm đầu ý hợp, tìm được tri kỷ.

Trong thế giới huyền huyễn xa lạ này, tìm thấy một cảm giác quen thuộc.

Cố Trường Ca, bất luận trong cách nói chuyện, cách nhìn nhận sự việc, đều làm nàng cảm thấy mới mẻ.

Điều này hoàn toàn khác với những thiên kiêu trẻ tuổi khác mà nàng từng thấy.

Ngay cả những lão quái vật tu hành lâu năm cũng kém xa Cố Trường Ca về điểm này.

Vương Tử Câm cũng tự hỏi liệu hắn có lai lịch giống với mình hay không, nhưng ngay sau đó, nhiều lời nói và hành động của Cố Trường Ca đã xua tan nghi ngờ của nàng.

Chỉ là ở một số điểm, nàng và Cố Trường Ca có điểm chung, thì ngoài ra, quan điểm và ý kiến ​​mà Cố Trường Ca bày tỏ thực ra không khác gì các thiên kiêu bản địa.

Cố Trường Ca chỉ là có chút đặc biệt mà thôi.

Nhưng ... những điều này cũng đủ khiến nàng vô cùng thích thú, chưa có lúc nào nàng muốn đào sâu tìm hiểu một người như lúc này.

"Mặc dù hành sự không giống chính phái, nhưng lại chân thật, tốt hơn nhiều so với loại người mở miệng cứ nói đạo lý chính nghĩa..."

Trong mắt Vương Tử Câm dị sắc càng ngày càng đậm, trong lòng đánh giá Cố Trường Ca cao như vậy.

Thật không dễ dàng để nàng có được sự quan tâm lớn như vậy trong lần gặp đầu tiên.

"Cách nhìn của Tử Câm cô nương thật sự khiến Cố mỗ mở mang tầm mắt."

Lúc này, Cố Trường Ca không khỏi lộ ra vẻ cảm thán trên mặt, nói:

"Hôm nay, khi nhìn thấy Tử Câm cô nương, mới biết rõ ý nghĩa của câu tiếc vì đã gặp muộn.”

Nói xong, biểu cảm của hắn giống như gặp được một người bạn tâm giao.

Nghe vậy, Vương Tử Câm mỉm cười nói:

“Cố huynh trong mắt của ta cũng như vậy, tương lai nhất định thành đại nghiệp, đứng vững trên đỉnh cao, quan sát thế gian chìm nổi.”

Lời nói của nàng đã khiến mọi người trong Vương gia sau lưng nàng không khỏi chấn động, đặc biệt là lão yêu nghiệt Vương gia, càng dâng lên cơn sóng cực lớn.

Bởi vì thể chất của Vương Tử Câm, tương lai sự tồn tại của nàng là tất thành tiên.

Quan điểm của nàng luôn rất khác so với những người khác, ngay cả một số thiên kiêu mang dòng máu của Cổ Hoàng, nàng cũng không để tâm, thậm chí không thềm đề cập đến.

Chưa từng như hôm nay, đánh giá cao Cố Trường Ca như vậy.

Nếu những lời như thế này được truyền ra, nó sẽ đủ để gây chấn động dữ dội đối với thiên kiêu ở Thiên Vực.

Điều này chỉ có thể cho thấy sức mạnh thực sự của Cố Trường Ca hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài, qua mắt được cả bọn hắn.

Trong lòng lão yêu nghiệt Vương gia không hề yên ổn.

"Trường Ca có tài đức gì đáng để Tử Câm cô nương đánh giá như thế?"

Cố Trường Ca nghe xong không khỏi sững sờ, bật cười nói.

Sau khi nghĩ đến điều gì đó, không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối:

"Chỉ tiếc là không sớm quen biết Tử Câm cô nương. Thật sự là hối hận lớn trong cuộc đời."

"Ồ, Cố huynh nói lời này ra, không sợ vị hôn thê của mình nghe thấy sao?"

"Bây giờ quen nhau cũng chưa muộn. Hay là như vầy, Cố huynh hủy hôn ước đi? Huynh và ta hai nhà làm thông gia, thấy thế nào?”

Nghe vậy, ngược lại Vương Tử Câm hiện ra ý cười dịu dàng, ánh mắt động nhân, không khỏi cười như không cười hỏi.

Nàng có thể thấy, những lời của Cố Trường Ca chỉ là những lời khách sáo.

Loại nam tử này không thể dễ dàng bị phụ nữ tử động tâm, nói cái gì mà đáng tiếc đời người, nhưng thật ra chỉ là nói suông.

Nói không chừng chớp mắt đã đem nữ tử đó quên mất.

Ngay cả người nữ tử tỏa sáng như nàng cũng như vậy thôi.

Điều này có thể nói rõ lòng của hắn rất vững vàng, không giống những thiên kiêu khác dễ bị tác động bên ngoài quấy nhiễu.

Vì vậy Vương Tử Câm không nhịn được muốn hỏi câu này, định trêu chọc hắn.

"Tỷ tỷ..."

"Tiểu thư..."

Vương Tử Câm nói ra như thế.

Cố Trường Ca vẫn chưa nói gì, nhưng Vương Vô Song, lão yêu nghiệt Vương gia và những người khác phía sau nàng đã thay đổi sắc mặt, đôi mắt họ mở to, vô cùng kinh ngạc.

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ ra.

Vào lúc này, Vương Tử Câm sẽ mạnh dạn nói ra những lời như vậy.

Lời này nếu có người hữu tâm nghe được, nhất định sẽ khiến cho người của Vương triều Vô Song dấy lên nghi hoặc, cảm thấy Trường Sinh Vương gia đang khiêu khích.

Ngay cả khi nàng thực sự đánh giá cao Cố Trường Ca, không cần phải nói những điều như vậy trước công chúng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK