Trong nháy mắt, mấy ngày liền trôi qua.
Cố Trường Ca ước tính thời gian Đại trưởng lão cho thời gian Tiên Cổ Long tộc suy nghĩ, thời gian cũng gần đến rồi.
Vì vậy, hắn truyền ra một đạo mệnh lệnh, các cường giả Thái Sơ Thần Giáo đóng quân tại Vô Thượng Phong, lái chiến thuyền Thái Sơ, phá vỡ không gian, ầm ầm mà đến, đáp xuống bên ngoài Long đảo!
Hãm thành nguy cấp!
Khi nhận được tin, vô số tu sĩ và sinh linh đều bị sốc trước hành động đột ngột của Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca, người đã biến mất một thời gian dài, lại xuất hiện ở Tiên Cổ đại lục dường như muốn dấy lên một trận máu tanh!
Vù!!
Đột nhiên, từng đạo Thần Hồng lao đến, tập trung bên ngoài Long Đảo.
"Làm phiền Đại Trưởng Lão rồi.”
Cố Trường Ca áo choàng trắng lông vũ đan xen sáng chói, bóng dáng xuất hiện trên chiến thuyền, mỉm cười nhìn về phía Đại Trưởng Lão canh giữ ở đây.
“Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định.” Đại Trưởng Lão không khỏi thở dài, không còn cách nào khác đối với Cố Trường Ca.
Cảnh tượng này, khiến cho vô số tu sĩ cùng sinh linh hít thở không thông, càng là kinh sợ, xem ra Đại Trưởng Lão thật sự bị Cố Trường Ca bức bách.
Trong Long Đảo lúc này, bây giờ quang hoa ngút trời, trong đại trận Hộ Sơn, mọi người trong bộ tộc đều quỳ xuống đất cầu nguyện, truyền ra long ngâm rung trời.
...
Cùng lúc đó, Thiên Vực cách xa Vô Lượng Thiên Ức hàng nghìn vạn dặm.
Mây mù lượn lờ, núi non chập trùng, sông núi tuyệt đẹp, hồ nước trong xanh như ngọc, đẹp đẽ không sao tả xiết, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Mây trắng mênh mông, một cỗ tuyệt trần.
Trên bầu trời, một cỗ xe ngựa dát mây đỏ đang được điều khiển bởi chín con Thiên mã, đang phi nước đại.
Một đội cường giả kỵ sĩ mặc áo giáp theo sau, cưỡi nhiều loại quái vật đáng sợ, uy lực mạnh mẽ, khí huyết cường đại làm người kinh hoảng.
Chiếc xe ngựa này như ngân tuyết cuồn cuộn, nghiền ép mà đi qua bầu trời, thanh thế kinh người, hiện ra sự đồ sộ.
Mà thân xe lờ mờ hiện lên sự chấn động của các loại thần phù cường đại.
Người đánh xe già nua một mặt gió nhẹ mây bay, cử chỉ nhẹ nhàng ... Tất cả những điều này thể hiện sự uy nghiêm và bất phàm của người trong xe.
Sau khi nhiều tu sĩ gần đó nhìn thấy, tất cả đều phải lựa chọn rút lui, không dám đến gần.
Nhìn từ tư thế này, đều biết người trong xe không phú thì quý, bọn hắn không thể chọc vào được.
"Đều nói đừng có tặng nữa, trở về nói với thiếu chủ nhà ngươi, để hắn đừng phí công vô ích. Tiểu thư căn bản không có chút hứng thú nào với hắn."
"Nếu như hắn còn không nhận thức được, cũng đừng trách tiểu thư động thủ.”
Mà lúc này, bức màn của xe ngựa đột nhiên được vén lên, thò ra đầu của một tiểu nha hoàn mắt ngọc mày ngài, tóc thắt bím.
Vẻ ngoài của tiểu nha hoàn trông cỡ mười một, mười hai tuổi, thoạt nhìn cũng thông minh, xinh xắn động lòng người.
Nàng cau mày, nhìn một đám kỵ sĩ đi theo phía sau, bất mãn nói.
"Tú Nhi cô nương, chuyện này là do thiếu chủ phân phó, chúng ta cũng không có cách nào! Ngươi cũng đừng làm khó chúng ta, đưa Tử Câm thánh nữ ra ngoài Thiên Vực, chúng ta sẽ quay về. Tuyệt đối không lưu lại một giây phút nào nữa.”
Trong số các kỵ sĩ phía sau, đứng đầu là một người đàn ông trung niên tương đối vạm vỡ mặc áo giáp vàng, nghe nói không khỏi cười khổ nói.
"Lại là tên Triệu Thiên làm người ta không ưa nổi kia, tại sao hắn lại không từ bỏ chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của nha hoàn tên là Tú Nhi vô cùng khó coi.
Nàng đối với vị thiếu chủ đứng sau nhóm kỵ sĩ này, đơn giản là chán ghét đến cực điểm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Ngồi trong xe ngựa là một trong những truyền nhân của Nhân Tổ Điện, Tử Câm thánh nữ.
Đồng thời cũng là tiểu thư mà nàng phụ trách chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.
Mà chủ nhân đứng đằng sau nhóm người này, chính là thiếu chủ của tộc Thái Cổ Triệu ở Thiên Vực-Triệu Thiên, là tuổi trẻ chí tôn nổi tiếng một phương.
Triệu Thiên không biết từ đâu biết được tin tức tiểu thư của nàng đang rời khỏi Nhân Tổ Điện, liền cố ý điều động kỵ sĩ đến đây hộ tống, muốn làm sứ giả hộ hoa.
Loại chuyện này, các nàng muốn trốn cũng trốn không được.
Đám người này da mặt vô cùng dày, đã hộ tống đến biên cảnh của Thiên Vực, hiện tại đã gần tới phạm vi địa giới.
Sự việc này, khiến thái độ của Tú Nhi đối với Triệu Thiên cực kỳ không tốt, trước đây bởi vì thân phận của hắn nên có chút khách khí.
Hiện tại hoàn toàn không có sắc mặt tốt nào cả.
Hơn nữa, Tú Nhi cũng biết tiểu thư ở phía sau hẳn là đối với Triệu Thiên rất không vừa lòng, tuyệt đối nhìn là thấy phiền.
Mấy lần trước, cũng không nhịn được mà động thủ làm trọng thương Triệu Thiên.
Nhưng càng như vậy, Triệu Thiên càng không muốn từ bỏ, nhất định phải theo đuổi được tiểu thư, nó gần giống như một kẻ thích bị ngược đãi.
Tiểu thư ngồi sau nàng tất nhiên nàng ấy cũng chán ghét loại dai dẳng như kẹo da trâu này.
Nếu như không phải cha của Triệu Thiên ra mặt cầu tình, thì tên Triệu Thiên đã sớm bị đánh cho trọng thương, mấy tháng trời khó mà xuống đất được.
"Triệu Thiên không dám ra mặt, liền phái các ngươi tới. Nếu không phải tiểu thư tốt bụng, hiện tại các ngươi đã sớm bị đánh chết rồi.” Tú Nhi không vui nói.
Lúc này, hoàn toàn chẳng quan tâm đến thân phận thiếu chủ Triệu gia của Triệu Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy bất mãn.
Loại che chở hết mực nhưng thật ra lại là theo dõi hành tung, khiến nàng chán ghét.
Có thể tưởng tượng ra, điều này hẳn là khiến cho tiểu thư phía sau nàng chán ghét tới cực điểm.
"Thiếu chủ của chúng ta dù sao cũng là thiếu chủ của Thái Cổ Triệu tộc, nhưng Tử Câm thánh nữ vẫn không chịu gặp thiếu chủ. Thiếu chủ của chúng ta tốt bụng, sợ rằng trên đường Tử Câm thánh nữ gặp chuyện ngoài ý muốn, cho mới nên phân phó chúng ta tới đây."
"Chuyện này coi như không có công lao cũng có khổ lao mà.”
"Tú Nhi cô nương, bao nhiêu nguy hiểm tiềm ẩn dọc đường đã bị chúng ta giết từ trong trứng nước, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy những thứ này sao?"
Nghe vậy, nhóm kỵ sĩ này cũng lần lượt lên tiếng, tỏ thái độ bất mãn.