"Cố Trường Ca, ngươi làm đủ trò xấu, mưu kế tường tận, đến cuối cùng thì ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Một vị tộc lão, vô cùng phẫn nộ nói, trên thân dâng lên một tầng huy quang đáng sợ, cũng sợ Cố Trường Ca bỗng nhiên xuất thủ.
"Làm đủ trò xấu? Lời này Cố mỗ cũng không thể gật bừa, rõ ràng là các ngươi nhất tộc, có ý đồ đánh giết ta, từ đó tranh công với Tiên Cổ Long Tộc. Chỉ bất quá đáng tiếc bị ta phá cục. Hiện tại làm sao lại vu khống đến trên đầu ta a?"
Cố Trường Ca ở trước mặt một đám Chuẩn Thánh, thậm chí Thánh Nhân cảnh tồn tại, vẫn như cũ phong khinh vân đạm nói.
Đối với uy áp kinh khủng của bọn hắn, tựa như không có cảm giác gì, giống như gió mát thoảng qua mặt, không có chút rung động nào.
Loại sự việc này trong lòng mọi người biết rõ, nói ra thì có ích lợi gì?
"Ngươi vô sỉ!"
Lúc này có tộc lão phẫn nộ, bị thái độ này của Cố Trường Ca chọc giận, hận muốn điên, chưa từng có ngày nào giống như ngày hôm nay, lại nghĩ muốn giết một tên tiểu bối đến thế.
"Dừng tay! Trên người gia hỏa này có gì đó cổ quái…" Sắc mặt của Vũ Vô Địch chìm như nước, kéo lại vị tộc lão ở bên cạnh.
Đối mặt với một đám cường giả Thánh Cảnh, tu sĩ trẻ tuổi bình thường, đã sớm mềm nhũn xuống đất, làm sao có thể trò chuyện vui vẻ giống như Cố Trường Ca được.
Cảnh tượng này không chỉ làm trong lòng bọn họ lộp bộp một tiếng, đồng thời cũng làm cho rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài kinh hãi.
Xem ra Cố Trường Ca thật có át chủ bài a!
"Thấy bộ dáng của chư vị cũng đã tu luyện mấy chục vạn năm, làm sao dũng khí lại giống như một con chó, hiện tại ngay cả ra tay với ta cũng không dám ư?"
"Hay là chính các ngươi động thủ tự sát đi, đỡ phải lãng phí thời gian của ta."
Cố Trường Ca cười nhạt, ánh mắt hướng về các phương hướng trên chiến trường.
Cho dù là Thái Sơ Thần Giáo, hay là binh sĩ mặc tiên giáp, đều là hạng người thân kinh bách chiến, tu vi vô cùng cường đại.
Trận chiến này, hoàn toàn dễ như trở bàn tay, cục diện thiên về một bên.
Vũ Nhân nhất tộc không có một chút sức phản kháng nào.
"Đừng nghe theo lời ma quỷ này của hắn, các ngươi quên Vũ Tĩnh là xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lời này của Cố Trường Ca làm rất nhiều tộc nhân và tộc lão phẫn nộ, khuôn mặt khuất nhục, xanh xám, nhưng mà tộc trưởng của bọn họ, thì rất lý trí, ngăn lại bọn hắn.
Lời này tựa như một gáo nước lạnh, dội lên đầu bọn hắn.
Trong nháy mắt làm cho bọn hắn kịp phản ứng, phẫn nộ đều biến mất, ngược lại phía sau lưng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Đây là kế sách quen thuộc cỡ nào?
Cố Trường Ca dẫn dụ bọn hắn động thủ, sau đó lấy cớ để tàn sát bọn hắn.
Gia hỏa này, quả nhiên thủ đoạn ác độc đầy mình!
Phía sau lưng bọn hắn phát lạnh.
"Nhát gan đến thế, quả thực là điều mà ta không có ngờ tới..." Khóe miệng của Cố Trường Ca mang theo nụ cười kỳ dị.
Nhưng mà cho dù hắn mở miệng trào phúng như thế nào, thì tất cả cường giả của Vũ Nhân nhất tộc đều là một bộ dáng phẫn nộ xanh xám, không dám xuất thủ với hắn.
Nói thật, chính Cố Trường Ca cũng ngoài ý muốn, hắn làm như vậy hoàn toàn là muốn lôi vị Lão tổ Cố gia kia xuống nước, bức bách hắn xuất thủ.
Thế nhưng Cố Trường Ca thật sự không nghĩ tới, Vũ Nhân nhất tộc e ngại đến đến mức này, thậm chí đã đến tình trạng không dám động thủ với hắn.
Cố Trường Ca có chút đau đầu, xoa xoa mi tâm.
Sau đó cũng rất trực tiếp, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía trên bầu trời.
Sau đó ngữ khí rất tự nhiên nói, "Lão tổ, chuyện này đã hết thú vị rồi, nếu không thì ngươi tự mình ra tay đi, chuyện kế tiếp, Trường Ca liền giao cho ngài."
Khi đang nói, trong mắt của hắn lướt qua một ý cười thâm trường.
Sau đó lại rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Cái gì?!
Lời nói này của Cố Trường Ca cũng không lớn, nhưng giờ khắc này, lại vang vọng giữa không trung.
Tất cả tu sĩ và sinh linh, đều bị kinh trụ, không khỏi trừng to mắt.
Nhất thời, rất nhiều người đều không kịp phản ứng.
Lời này của Cố Trường Ca là có ý gì?
Lão tổ?
Chẳng lẽ nói trong bóng tối thật đúng là có ẩn tàng một vị Lão tổ Cố gia, chỉ bất quá còn chưa có hiện thân.
Đây mới là lý do mà Cố Trường Ca không sợ hãi?
Rất nhiều tu sĩ cũng nhìn theo ánh mắt hiện tại của Cố Trường Ca, chỉ bất quá nơi đó hoàn toàn mơ hồ, nhìn không thấy bất kì bóng người nào.
Bất quá dù sao cũng là nhân vật cấp bậc lão tổ của Cố gia, ẩn nấp thân hình, lại há là người bình thường có khả năng nhìn thấy.
"Đạo huynh..."
"Lão tổ..."
Đại trưởng lão và Cố Tiên Nhi Giấu ở trên không trung, thần sắc trên mặt cũng ngây ngẩn cả người.
Nói thật, hai người cũng không ngờ tới, Cố Trường Ca và Cố Nam Sơn vậy mà đã bàn bạc với nhau từ trước.
Trách không được Cố Nam Sơn lại có thái độ thân thiết xem trọng đối với Cố Trường Ca đến vậy.
Cố Tiên Nhi có chút bừng tỉnh, trong lòng đang nghiêm túc suy tư. Xem ra vị lão tổ này của bọn hắn nhất mạch, có quan hệ rất tốt với Cố Trường Ca.
Bằng không Cố Trường Ca cũng sẽ không nói ra những lời đó.
Nếu như thật có cừu hận, Cố Trường Ca lúc này, làm sao lại đột nhiên nói như vậy?
Hai người vậy mà là cùng một bọn, trước đó vị lão tổ này cũng chưa từng nói cho nàng.
Điều này càng củng cố ý nghĩ trong lòng của Cố Tiên Nhi.
Trên thân Cố Trường Ca, tuyệt đối có bí mật không muốn người nào biết!
"Tên ghê tởm này..."
Điếu tẩu trong miệng của Cố Nam Sơn cũng rơi mất, giờ phút này cả người đều ngây dại.
Hắn căn bản liền không ngờ tới, Cố Trường Ca vậy mà thật sự biết vị trí chính xác của hắn, hơn nữa còn nói ra những lời dễ làm người khác hiểu lầm.
Ông trời phù hộ a, trước đó, hắn thực sự chưa từng thấy Cố Trường Ca, thậm chí chưa nói một câu nào với Cố Trường Ca, và cũng chưa có gặp mặt Cố Trường Ca.
Bây giờ cả người hắn cũng bị cử động này của Cố Trường Ca làm cho ngây người.
Ai mà biết Cố Trường Ca đột nhiên lại nói như vậy?
"Ta bị gia hỏa này hố!"
Sắc mặt của Cố Nam Sơn, giờ khắc này đen giống như than, tuyệt đối có lòng muốn đập chết Cố Trường Ca.
Nhưng vào lúc này, hắn không thể không hiện thân!