Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố Trường Ca, ngươi vì cái gì không giết ta?"

Nguyệt Minh Không giật mình, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Trường Ca.

Nói như vậy, Cố Trường Ca tiếp nhận lời xin lỗi của nàng rồi? Hay là chưa?

Nàng mê hoặc.

"Giết ngươi để làm gì? Ngươi còn sống, so với chết đi còn có nhiều tác dụng hơn." Cố Trường Ca hời hợt cười một tiếng.

"Thế thì ngươi thật nhẫn tâm a." Nguyệt Minh Không cũng nói, ngầm hiểu lẫn nhau.

Hiện tại chuyện duy nhất mà nàng muốn làm, chính là xác định tâm ý của Cố Trường Ca đối với nàng đến cùng là như thế nào.

Còn những chuyện khác, đều không trọng yếu.

Nguyệt Minh Không tin tưởng mọi chuyện, đều là có nguyên do.

Nàng muốn tìm đến cái nguyên do sâu xa này của Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca cũng không để ý tới nàng nữa.

Đưa tay.

Ức vạn đạo quang hoa, nở rộ trong lòng bàn tay, mơ hồ mà chói lọi, giống như là từng đoá từng đoá tiên hoa, rủ xuống ô quang, cắm rễ ở tứ phương.

Ông!

Từng cái chữ nghĩa cổ lão thần bí, nổi lên giữa hư không, Cố Trường Ca bắt đầu tụng niệm những thứ tiên văn này.

Trong thoáng chốc, khắp nơi đều có bóng người mơ hồ, đều là các bậc tiền bối cổ lão, quỳ phục trên mặt đất, cầu nguyện khấu bái tiên nhân.

"Tiên môn chẳng lẽ muốn mở ra?" Ánh mắt của Nguyệt Minh Không cũng ngưng tụ, nhìn sang.

Những chữ nghĩa cổ lão thần bí này, giống như là bị một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn lấy, đi tới cửa đá phía trước.

Răng rắc!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, có mảng quang vũ chói lọi xông ra!

Cửa đá mở!

Một con đường hiện lên.

Ở chỗ này, có tiên hà cao vút xuyên qua bầu trời, ức vạn đạo tiên khí lượn lờ, ẩn chứa tinh khí nồng đậm đến khó tin, tráng kiện như là dãy núi.

Phảng phất như muốn vũ hóa ( mọc cánh) thành tiên.

Nếu không phải Nguyệt Minh Không sớm bố trí trận văn cùng phù văn, phong tỏa mỗi một tấc hư không, khí tức nơi này tuyệt đối sẽ xuyên thấu bầu trời, chấn động bát phương, hấp dẫn vô số người đến đây.

Bất chấp việc này, trong nháy mắt nơi đây vẫn như cũ tràn ngập tiên khí nồng đậm.

Tiên môn mở, tiên lộ xuất hiện.

Ở trước mắt của Cố Trường Ca, một con đường mơ mơ hồ hò xuyên qua tiên môn, như thể nối liền với các thế giới rộng lớn bao la khác.

Ở nơi đó, tiên mộc cao lớn, tiên ba sáng chói, thánh dược phù hương.

"Tiên môn vậy mà bị Cố Trường Ca mở ra, hắn đến cùng là làm sao làm được, là nhờ bản kinh văn này sao? Hay là nói kiếp trước hắn cũng làm như vậy?"

Ánh mắt của Nguyệt Minh Không rất thâm thúy, váy áo bồng bềnh, cả người bị mưa tiên bao phủ.

Nàng cảm giác được cơ thể mình, đang bị tiên quang sáng chói tràn vào người, mỗi một tấc da thịt, đều lộ ra tiên ý dạt dào, óng ánh long lanh.

Chỉ cần đứng ở chỗ này, liền đã có tạo hóa lớn như vậy.

Nhưng tương tự, có cỗ khí tức kinh khủng đang chìm nổi, đủ để nghiền ép hết thảy sinh linh.

Tiên lộ cũng không phải là sinh linh tu sĩ bình thường có thể đi lên.

Nguyệt Minh Không đã thử qua, nếu như nàng muốn tiến vào, cần phải trả giá lớn.

Bất quá, vì đã nói sẽ ở bên ngoài hộ pháp cho Cố Trường Ca, nàng sẽ không tiến vào.

Nếu như một lát nữa có tu sĩ chạy đến nơi này, nàng cũng có thể trì hoãn thêm một chút thời gian cho Cố Trường Ca.

Mà ngay lúc nàng đang suy nghĩ, Cố Trường Ca đã bước vào bên trong tiên môn trước mắt.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của hắn, có một tôn Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh đang chìm nổi, tạo ra một áp lực kinh khủng, hóa thành một đường thần quang, trực tiếp vọt tới bên trong tiên lộ.

"Dựa theo trí nhớ kiếp trước, thời gian tiên lộ mở ra sẽ là nửa tháng, nửa tháng sau sẽ tự động đóng lại. Chỉ có những nhân vật đi đến đỉnh cao, mới có thể đi theo con đường này, dòm ngó tới bí mật thành tiên…"

Nguyệt Minh Không nhíu mày.

Cũng may nàng phát hiện khí tức nơi này đang bị trận văn của nàng bày ra bao phủ và ẩn giấu, bao trùm cả phạm vi ngàn dặm.

Trừ phi chí cường giả giáng lâm nơi đây, nếu không thì không thể nào phát giác được.

"Trong thời gian ngắn, Cố Trường Ca sẽ không xuất hiện vấn đề, lấy tâm tư kín đáo của hắn, ta cũng không cần lo lắng cho hắn."

Nguyệt Minh Không cũng hiểu rõ hiện tại hai người đang trong tình trạng núp trong bóng tối.

Một khi bị chí cường giả phát giác, đến lúc đó toàn bộ Tiên Cổ đại lục đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Rất nhiều tồn tại cấp bậc lão tổ, đều sẽ bị kinh động mà kéo tới.

Mà rất nhanh, xuyên thấu qua tiên lộ mơ hồ ở trước mắt.

Nguyệt Minh Không đã thấy rõ một số cảnh tượng trong đó.

Bên trong tiên môn, bên trong cái thế giới mênh mông kia.

Bên dưới vòm trời, trong khoảng không bỗng xuất hiện một vũng hồ lớn lượn lờ tiên khí, phạm vị bao phủ lên đến ngàn vạn dặm.

Dòng thác tiên vụ chảy xuôi xuốnghồ lớn xuất hiện, vạn đạo thần mang, thất thải đạo vận, vô cùng thần dị.

Trong đó, sóng nước lấp loáng, giống như thời gian dừng lại tại thời kỳ đầu của Thái Cổ, bên trong có sương mù bừng bừng, có từng cây Thanh Liên cổ lão che trời sinh trưởng.

Thân ảnh của Cố Trường Ca hiện ra tại đó.

Hắn đang theo dõi một chút nguồn sáng trong hồ nước.

Ánh mắt có vẻ kỳ dị.

Sâu trong hồ.

Ráng mây xanh điểm điểm, phảng phất như từng khỏa tinh thần cổ lão dày đặc biến thành.

Những ráng mây xanh kia, một hồi chìm vào trong hồ, một hồi bay vào trong không trung, thần bí phi phàm, vô cùng cổ quái.

Nhưng Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không cũng rất rõ ràng, đó chính là Tiên Linh.

Danh xưng tiên chi linh!

Đối với tu sĩ chuẩn Chí Tôn mà nói, đều là đồ vật cực kì trân quý.

Bất luận một khối nhỏ nào cũng đủ làm cho bọn hắn tranh đoạt điên cuồng, không tiếc phát động ra đại chiến chuẩn Chí Tôn!

Giờ phút này, Cố Trường Ca đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia.

Trên đầu của hắn, một ngụm Đại Đạo Bảo Bình kinh khủng, đang chìm nổi, ô quang rủ xuống tựa như thác nước, thay hắn chống đỡ uy áp bàng bạc nặng nề của thế giới kia.

Đồng thời có khí tức như lỗ đen truyền ra.

Giờ khắc này, tu vi Thần Vương cảnh đỉnh phong của hắn đã hoàn toàn triển lộ ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK