"Ca ca, rốt cuộc gần đây huynh xảy ra chuyện gì vậy? Không ít tộc lão đều rất thất vọng với huynh, cảm thấy huynh tu hành đã đem não tu thành ngu rồi."
Bên trong Thiên Hoàng điện, lúc Doanh Sương đang suy nghĩ cách đối phó.
Ở cửa cung điện xuất hiện một thiếu nữ tuyệt mỹ tóc bạc, huy quang lưu động quanh người, nhìn đặc biệt thần thánh, chính là Doanh Ngọc.
Nàng nhíu mày mở miệng, trên mặt lộ ra sự khó chịu và nghi hoặc.
"Việc này huynh tự có dụng ý, muội không cần quản."
Doanh Sương nghe thế, trên mặt vẫn là một mảnh bình thản, quay đầu nhàn nhạt mở miệng nói.
Trước mặt Doanh Ngọc, uy nghiêm của huynh trưởng vẫn dùng rất tốt, đây xem như là việc vui mừng duy nhất trong hoàn cảnh tồi tệ bây giờ của hắn.
Muội muội Doanh Ngọc này, mặc dù nhìn như cường thế, nhưng ở trước mặt hắn, vẫn rất nghe lời.
Lúc hắn khăng khăng đòi quay về, Doanh Ngọc vô cùng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là bị hắn lấy lý do huynh trưởng như cha, gọi trở về.
Bây giờ bên cạnh hắn, cũng chỉ có Doanh Ngọc mới có thể giúp đỡ hắn.
Những thuộc hạ mà phụ thân lưu lại, một chút ấn tượng hắn cũng không có, cần phải cẩn thận suy xét hắn mới dám phân phó.
"Ca ca đã nói như vậy, vậy ta cũng không hỏi thêm nữa. Bây giờ ngoại giới lưu truyền là huynh sợ Cố Trường Ca, không dám đối mặt với hắn, cũng không dám tẩy sạch hiềm nghi... "
"Dù sao việc này chính xác là nên từ trên người Cố Trường Ca hạ thủ, có hắn mở miệng, chuyện tẩy sạch hiềm nghi cho ca ca tự nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, ta không biết thâm ý của huynh là gì."
"Nhưng Thiên Hoàng sơn không có khả năng vô duyên vô cớ bị người khác vu hãm, đặc biệt là bị chụp xuống cái mũ người thừa kế ma công này."
Lúc này, trong mắt Doanh Ngọc, hiện lên một sự thất vọng với Doanh Sương, nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe vậy, thần sắc Doanh Sương hơi đổi, nghe rõ ý tứ của Doanh Ngọc.
Nàng dự định tự mình động thủ đi tìm Cố Trường Ca để đối mặt, vì Thiên Hoàng sơn rửa sạch hiềm nghi người thừa kế ma công.
"Không thể, Cố Trường Ca lòng dạ khó lường, lời của hắn sao có thể tin tưởng. Không cho phép ngươi đi."
Doanh Sương trầm giọng nói, trong lòng sinh cảm giác bất an.
Hắn không xác định Cố Trường Ca rốt cuộc có biết bí mật của hắn hay không, nhưng một điểm rất quan trọng chính là, Cố Trường Ca tuyệt đối không phải người tốt lành gì!
Doanh Ngọc đơn thuần như vậy, ai biết lần này nàng đến,có xảy ra bất chắc gì không?
"Vì sao không thể? Ca ca rốt cuộc kiêng kị Cố Trường Ca cái gì?"
"Thực lực của hắn mặc dù rất mạnh,quyền thế bây giờ càng là ngập trời, nhưng dù sao cũng là thế hệ trẻ tuổi, thế hệ trẻ tuổi tranh phong kiêng kỵ nhất chính là không dám... ca ca là nhi tử phụ thân coi trọng nhất, bây giờ bị người ta vu oan. Thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có."
"Nói thực, muội rất thất vọng với huynh. Huynh bây giờ và trước đây, đúng là như hai người khác nhau."
Doanh Ngọc nhíu mày, thanh âm rất là dứt khoát, lãnh đạm, cũng không có chút khách khí nào, đem lời nàng muốn nói gần đây, nói ra tất cả.
Nghe vậy, sắc mặc Doanh Sương hơi trắng đi, có loại cảm giác tâm sự bị chọc thủng.
Nhưng vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo, sau đó lộ ra mấy phần cười khổ nói, " Doanh Ngọc hiểu lầm huynh rồi, thật ra huynh có nỗi khổ tâm."
"Nỗi khổ tâm gì?"
Ánh mắt Doanh Ngọc hơi nghi ngờ, Doanh Sương nói như vậy, bộ dáng ngược lại có chút khiến người khác tin tưởng.
Doanh Sương nhìn nàng, bỗng nhiên thở sâu, ánh mắt hướng ra ngoài điện, sau đó trong thần sắc nghi ngờ của nàng, thanh âm ép xuống thấp, "khoảng thời gian này, trong quá trình ta tu hành, không cẩn thận đem một vài thứ chém mất... "
"Cái gì? !"
Nghe vậy,đôi mắt Doanh Ngọc đột nhiên trừng lớn, có chút khó tin.
"Ca ca, ngươi nói thật sao?"
Nàng hỏi lại lần nữa, muốn xác định là thật hay giả.
"Tất nhiên là thật, việc này huynh chỉ nói cho người tin tưởng nhất thôi."
Doanh Sương thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
Kỳ thật việc này đã sớm trong tính toán của hắn, dù sao hắn ngụy trang như thế nào, kiểu gì cũng sẽ bị người khác tìm ra sơ hở.
Cho nên mới dứt khoát thẳng thắn, nghĩ ra cách nói trong lúc tu hành không cẩn thận hủy diệt mất một bộ phận ký ức.
Hắn tin Doanh Ngọc sẽ tin tưởng, bởi vì khí tức thần hồn của hắn không có biến hóa, ngay cả binh khí trong thần hồn, cũng không có phát giác được dị thường.
"Vì sao huynh không nói sớm với ta chứ?"
Ánh mắt Doanh Ngọc trở nên rất phức tạp.
Nàng tương đối đơn thuần, mặc dù cảm giác là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Ngược lại có chút lý giải khoảng thời gian này vì sao hành động của Doanh Sương lại khác trước như thế.
"Khoảng thời gian này ta cũng đang nỗ lực tìm lại phần ký ức kia, cho nên mới không nói cho ngươi biết."
Doanh Sương đáp lại, trong lòng đồng thời thở phào một cái, xem ra cách nói này tạm thời che giấu được Doanh Ngọc.
"Không sao, ca ca tu hành đã xảy ra vấn đề, vậy trước tiên ngươi cứ an tâm ở trong điện tu hành, xem có thể tìm được phần ký ức đó hay không. Việc rửa sạch hiềm nghi người thừa kế ma công, liền giao cho muội đi."
Trầm mặc một lát, Doanh Ngọc lên tiếng lần nữa, ngữ khí đầy kiên quyết, không hề nghi ngờ.
Nhìn thấy thế, thần sắc Doanh Sương khẽ đổi, muốn nói cái gì đó để ngăn cản, nhưng phát hiện bản thân không tìm được lý do nào cả.
Nếu như lại ngăn cản, ngược lại sẽ khiến Doanh Ngọc hoài nghi.
"Được thôi, nhưng muội phải đề phòng Cố Trường Ca, từ hành động hắn vu hãm Thiên Hoàng Sơn, ta nghĩ hắn hẳn không phải là người tốt lành gì, ngươi phải cẩn thận "
Doanh Sương bề ngoài khẽ than nhỏ một tiếng, nhưng trong lòng thì rất căng thẳng.
Hắn luôn cảm giác chuyến này Doanh Ngọc ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hắn chỉ hi vọng Doanh Ngọc không nên tùy tiện tin tưởng Cố Trường Ca.
Nếu không sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức.
"Ta biết, ca ca yên tâm đi."
Doanh Ngọc nhàn nhạt đáp, sau đó rời khỏi đại điện, bắt đầu phân phó thuộc hạ, chuẩn bị rời núi, đi tìm Cố Trường Ca đối chất.
Danh Sách Chương: