Âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng không khiến cho Cố Trường Ca để ý.
Dưới cái nhìn của hắn, đây là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.
Chuyện cho tới bây giờ, Nguyệt Minh Không còn tiếp tục nghi ngờ là hắn sẽ giết nàng, cái này mới là điều vô lý.
Lúc nàng vừa trưởng thành, đều chỉ là một người bề ngoài nhìn có vẻ lý trí nhưng trên thực tế lại sống theo cảm tính,.
Nhưng đó là lúc nàng chưa đối mặt với Cố Trường Ca.
"Vì sao đối xử tốt với ngươi như vậy?"
Cố Trường Ca cười nhạt, sau đó hỏi lại, "Trước đó ta đã làm cái gì? Mà để ngươi cảm thấy bộ dáng hiện tại của ta, mới đúng là đối xử tốt với ngươi?"
"Suy cho cùng… loại chuyện này, là phải có nguyên nhân, mới có thể để ngươi nói như vậy."
Nói đến đây, hắn cũng không khỏi có ít nhiều hứng thú.
Nguyệt Minh Không sững sờ, sau đó tự biết mình vạ miệng.
Với tâm tư thấu đáo của Cố Trường Ca, rất có thể suy đoán ra được cái gì đó từ những lời này của nàng.
"Trước đó ngươi luôn đối xử lạnh lùng với ta, không giống như hôm nay vô duyên vô cớ cho ta nhiều đồ tốt như vậy, không đối xử lạnh lùng với ta đã là tốt lắm rồi."
Nguyệt Minh Không trầm mặc một lát, tìm ra một cái cớ hợp lý để trả lời.
Cái cớ này rất hợp lý.
Trước kia, Cố Trường Ca đều luôn lạnh lùng với nàng, một bộ dạng như không muốn phản ứng.
Hết thảy thay đổi này, đều là sau khi nàng trọng sinh, trực tiếp cùng Cố Trường Ca ngả bài, xé rách da mặt.
Hắn mới giống như bây giờ.
Nguyệt Minh Không luôn tin tưởng một chuyện.
Đó chính là nếu như bây giờ nàng vẫn còn đơn thuần thiện lượng như kiếp trước.
Đoán chừng vĩnh viễn cũng không thể nào giống như hiện tại, mặt đối mặt cùng Cố Trường Ca nói những chuyện này với nhau.
Thậm chí còn được hắn nắm tay, thấy được nụ cười ôn nhu của hắn.
Cho nên trong lòng của Nguyệt Minh Không rất rõ ràng.
Nguyên nhân làm Cố Trường Ca thay đổi, không phải là bởi vì nàng.
Mà là bởi vì những thứ nàng làm đã có tác dụng, làm nàng không còn bộ dạng khiêm tốn tầm thường giống như kiếp trước ở trước mặt của Cố Trường Ca.
Nàng cũng không biết điều này là tốt hay là xấu.
Tính tình của Cố Trường Ca rất khó nắm bắt.
Nhưng ít ra bây giờ, trong mắt của Cố Trường Ca, nàng không còn nhỏ bé như kiếp trước nữa.
Đối với câu trả lời này của Nguyệt Minh Không, Cố Trường Ca cũng từ chối cho ý kiến cười một tiếng, mà lại hiển nhiên đã sớm đoán được.
"Nguyên lai là như vậy. Xem ra Minh Không nhà ta cũng có một chút tiểu tâm tư… Thế thì ta liền nói thẳng, trước kia là vì chưa phát hiện ra ngươi có mị lực như vậy, hiện tại ta mới biết được, chuyện này cũng chưa hẳn là muộn chứ?"
Cố Trường Ca nghe vậy mỉm cười nói, đối với cái cớ này, sớm có chuẩn bị.
"Cố Trường Ca…"
Nguyệt Minh Không giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy.
Lại còn nói là Minh Không nhà hắn?
Mà ý tứ của những lời này chính là, Cố Trường Ca không để ý nàng của quá khứ, mà là để ý nàng của hiện tại.
Rất thẳng thắn, không lòng vòng quanh co.
Phong cách này của Cố Trường Ca, lời nói ra hết sức tự nhiên.
Lời nói cực kỳ buồn nôn này, vậy mà làm lòng của nàng lại loạn.
Biết rõ trong miệng của Cố Trường Ca, mười câu hết tám chín câu là giả, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại thích nghe.
Và bản thân nàng cũng cực kỳ ưa thích.
Con mắt của Nguyệt Minh Không sáng rực lên.
Giờ khắc này, ở trong lòng nàng cũng không khỏi tự mắng chính mình, làm sao lại ngu xuẩn, hèn mạt như vậy.
Biết rất rõ Cố Trường Ca không phải là người tốt gì, toàn thân trên dưới đều hỏng bét, móc tâm ra đoán chừng là màu đen.
Căn bản không có chỗ nào giống người tốt.
Làm người hai đời, sớm đã thấy rõ bản chất của Cố Trường Ca, có thể nàng vẫn mừng rỡ nửa ngày chỉ vì dăm ba câu nói của hắn.
"Nếu như ngươi hoài nghi ta có ý đồ khác, cũng không cần phải như thế. Ngộ đạo bồ đoàn đối với ta mà nói, tác dụng không lớn, cho ngươi tự nhiên cũng chẳng sao."
Sau đó, Cố Trường Ca cũng có chút thẳng thắn nói, chủ yếu là cảm thấy tác dụng của câu nói này tương đối lớn.
Đùa giỡn tình cảm nha, quyền chủ động vẫn là do hắn chi phối.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp thanh lãnh của Nguyệt Minh Không, nhìn chằm chằm vào hắn, âm thanh trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ ra.
Cố Trường Ca thành thật như thế, thật đúng là hiếm thấy.
Bất quá nhìn ra, đây mới là dự định chân chính của hắn.
Đồ vật mà còn hữu dụng với hắn, hắn làm sao sẽ cam lòng cho mình?
Cố Trường Ca nói cho nàng biết sự thật, chứng minh trong lòng Cố Trường Ca kỳ thực vẫn còn có nàng.
Đó mới là chỗ khiến Nguyệt Minh Không để ý.
Sau khi nhận ngộ đạo bồ đoàn.
Nguyệt Minh Không đang định mở miệng, muốn hỏi một chút sự việc liên quan tới Doãn Mi.
Ông!
Nhưng Cố Trường Ca đã nắm vòng lấy vòng eo tinh tế của nàng.
Thân ảnh của hai người rơi xuống di tích ở phía dưới.
Nguyệt Minh Không nghi hoặc, không hiểu.
Cố Trường Ca nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt không tì vết của nàng, cười nhạt một tiếng, "Minh Không thật khá a, xem ra là đã ở chỗ này bố trí rất lâu."
Dù sao hắn cũng không thể biểu hiện ra bộ dạng như đã sớm biết hết thảy, cần tạo ra dáng vẻ ngạc nhiên trùng hợp gặp phải.
"Cũng không bao lâu, chỉ hơn một tháng mà thôi." Nguyệt Minh Không nói.
"Hơn một tháng, vậy xem ra thời gian mà ta suy đoán cũng sắp tới rồi." Cố Trường Ca cười đinh cười nói.