Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mục đích của ta, cũng giống như ngươi." Nàng lạnh lùng nói, thẳng thắn vạch trần ý đồ của Cố Trường Ca.

"A, thật sao?"

"Trùng hợp vậy à."

Cố Trường Ca cười một tiếng, cũng không thèm để ý.

Cũng không nghi ngờ Nguyệt Minh Không.

Sau đó hắn trực tiếp cất bước về phía trước, giữa hư không mơ hồ, trong nháy mắt đi tới trước người của Nguyệt Minh Không.

"Cố Trường Ca, ngươi?"

Nguyệt Minh Không hơi sững sờ.

Chỉ bất quá lúc này cũng không tin Cố Trường Ca, sẽ vì chuyện này mà động thủ với nàng.

Cặp mắt lấp lóe như bảo thạch óng ánh, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh mà động lòng người.

"Lúc trước vi phu thụ thương, cũng không thấy ngươi đến thăm ta, ngược lại để ta có chút khổ sở."

Cố Trường Ca nói, sau đó thần sắc tự nhiên, nắm chặt lấy tay của nàng.

Tay của nàng đẹp tinh tế không tì vết, mang theo một chút ấm áp.

Chỉ bất quá ngữ khí của hắn, cũng lộ ra một chút tiếc nuối.

Cảnh tượng này, khiến một đám tùy tùng cũng thức thời tránh lui, đem nơi này để lại cho hai người.

Doãn Mi đối với điều này rất là hâm mộ, sau đó cũng thối lui đến địa phương khác.

"Ngươi…" Nguyệt Minh Không không nghĩ tới Cố Trường Ca lại đột nhiên làm như thế ở trước mặt tất cả mọi người.

Đầu của nàng vù vù một cái, nửa ngày chưa kịp phản ứng.

Bất quá rất nhanh, nhớ lại lúc ban đầu khi ở đại điện của Cố gia, hắn cũng làm như vậy ngay trước mặt phụ mẫu hai nhà.

Nguyệt Minh Không cũng liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây là thủ đoạn trước giờ của Cố Trường Ca, nàng sao có thể vì thế mà tâm loạn được?

"Lấy thực lực của ngươi, làm sao có thể thụ thương, lừa được người khác, nhưng không lừa được ta." Nguyệt Minh Không đáp lại.

Nàng cũng không có nói dối.

Đây chính là suy nghĩ thực lòng của nàng.

Cố Trường Ca lại là lắc đầu thở dài nói, "Nghe ngươi khen ta như thế, rõ ràng hẳn là chuyện đáng mừng mới đúng, nhưng tại sao ta lại không vui nổi?"

Hiện tại Nguyệt Minh Không cũng sẽ không bởi vì lời nói ma quỷ này của hắn mà cảm động.

"Nếu như ta nói những lời trái với lương tâm, ngươi sẽ vui mừng sao?" Nàng hỏi ngược lại, chua xót trong lòng.

Việc Cố Trường Ca dính líu với Doãn Mi, rốt cuộc là từ khi nào?

Ở kiếp trước nàng cũng không biết có việc này.

Chỉ bất quá không biết làm thế nào mở miệng hỏi Cố Trường Ca.

"Vui chứ, tại sao không vui, suy cho cùng ngươi là phúc tinh của ta a."

Cố Trường Ca cười cười, lời nói có loại ý vị thâm trường.

Bên trong con người thanh lãnh của Nguyệt Minh Không, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn hắn một cái.

Vì sao luôn cảm giác cái nụ cười này của hắn, có chút ý đồ xấu.

"Diệp Lăng đã bị ngươi giết chết ư?"

Nàng đột nhiên hỏi.

"Ta giúp ngươi giết hắn, chuyện này cũng không có vấn đề chứ?"

Cố Trường Ca cũng không phủ nhận, đang nói ánh mắt lại nhìn xuống mảnh di tích ẩn tàng ở phía dưới kia.

"Giúp ta giết hắn là có ý gì? Rõ ràng là ngươi đã có ý định cướp truyền thừa của Diệp Lăng."

Nguyệt Minh Không đối với sự vô sỉ của Cố Trường Ca, dù xưa nay đã sớm có lĩnh giáo, nhưng lúc này cũng phải tức đến nghiến răng.

Nghe được lời này, ngụ ý như thể hắn cướp con mồi của nàng, chính nàng còn phải hảo hảo cảm tạ hắn một bữa mới đúng?

"Cũng không thể nói như vậy, nếu như không vì ngươi, ta làm sao lại xuống tay với Diệp Lăng?"

"Với lại ngươi mới là kẻ cầm đầu, đừng có chuyện gì cũng đổ tại ta."

Cố Trường Ca tùy ý nói, chuyển tay liền đem chiếc mũ đội lên đầu nàng.

Dù là tính cách của Nguyệt Minh Không trước giờ tính cách luôn thanh lãnh ôn hòa, lúc này cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như không phải vì đánh không lại Cố Trường Ca, nàng sợ rằng chính mình cũng sẽ nện quyền thẳng vào mặt hắn.

"Tốt, không đùa ngươi nữa."

"Vi phu làm sao có thể quên đi phần chỗ tốt kia của ngươi được? Đây là một phần truyền trừa Luân Hồi Thiên Tôn đạt được từ trên người Diệp Lăng, phần còn lại nha, đã không còn."

Cố Trường Ca vừa cười cười vừa nói, một bên đưa ra ngộ đạo bồ đoàn được làm từ hai nhánh dây bện màu đen trắng, đan xen đạo vận nồng đậm.

Luân Hồi phù văn kinh người, loáng thoáng mơ mơ hồ hồ hiện lên ở phía trên,.

Trong thoáng chốc, có đường vân ngộ đạo bao phủ.

Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Với Cố Trường Ca mà nói, giữ lại thứ này cũng không có một chút tác dụng, dù sao hắn đã không cần bế quan ngộ đạo.

Vừa vặn cho Nguyệt Minh Không.

Nàng hẳn là cũng cần dùng.

Coi như là ức hiếp nàng lâu như vậy, cũng nên đền bù cho nàng một chút, dù sao trước đó hắn còn cho Cố Tiên Nhi mười kiện thần binh.

"Ngộ đạo bồ đoàn?"

Nguyệt Minh Không tự nhiên biết nhìn hàng, nhận ra cái bồ đoàn này, con ngươi óng ánh động lòng người càng thêm nghi ngờ.

Thứ đồ tốt này, ngay cả cường giả Thánh Cảnh đều sẽ tâm động thèm nhỏ dãi.

Thậm chí trong đó còn xen lẫn Luân Hồi khí tức, càng thêm trân quý.

Cố Trường Ca thật không tiếc mà cho nàng ư?

Bất quá nghĩ lại, lần trước giọt ngũ thải Chân Long huyết từ trong thi thể của Long Đằng, đã bị nàng luyện hóa.

Lúc ấy, Cố Trường Ca không chỉ đem giọt ngũ thải Chân Long huyết kia cho nàng.

Mà còn lo lắng nàng bị Long Tộc truy sát báo thù, nên cố ý giết hết những ai chứng kiến được, vì nàng cõng nồi.

Chuyện này, Nguyệt Minh Không kỳ thực cũng đã biết.

Hiện tại, ngay cả ngộ đạo bồ đoàn, loại đồ vật trân quý này lại không chút do dự cho nàng?

Cố Trường Ca đến rốt cuộc là có ý đồ gì?

Nàng bỗng nhiên cảm giác giống như.... chính nàng từ trước tới giờ đã trách lầm Cố Trường Ca.

Hắn đối xử với mình, kỳ thực cũng không tệ như mình nghĩ?

"Cố Trường Ca, sao bây giờ ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"

Nguyệt Minh Không nhìn xem con mắt của Cố Trường Ca, lên tiếng hỏi.

Thanh âm khẽ run, so với vừa nãy đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Mà vào lúc này, âm thanh nhắc nhở từ hệ thống trong đầu của Cố Trường Ca lại vang lên lần nữa.

"Đinh, khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không nghĩ lại sự chuyển biến thái độ của bản thân, thêm hai ngàn điểm khí vận, thêm một vạn giá trị thiên mệnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK