“ Cố Trường Ca, ngươi bớt xảo biện đi,....”
Cố Tiên Nhi nghe những lời này sắc mặt liền trắng bệch.
Nàng biết rằng Cố Trường Ca không có khả năng nói thật ra, thế nhưng không ngờ hắn lại thờ ơ tuyệt tình đến vậy.
May mắn thay nàng đã lường trước là Cố Trường Ca sẽ thốt ra những lời như thế, nếu không nàng sẽ không thể nào chấp nhận được nó.
“ Ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, ta cũng sẽ không quên mối thù năm đó. Cố Trường Ca, ngươi hãy chờ xem. ”
Cố tiên Nhi nói, mục đích đến thăm hỏi Cố Trường Ca của nàng đã đạt được, thời điểm này nên rời đi mới là thượng sách.
Cố Trường Ca nhìn nàng, có chút trầm ngâm, trong mắt thoáng qua vẻ hứng thú.
Phản ứng này đúng như hắn mong đợi.
“ Chủ Nhân, có chuyện không hay rồi.”
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.
Cố Tiên Nhi bước chân chuẩn bị rời đi, nghe thấy vậy nàng không thể không dừng bước.
Cố Tiên Nhi có chút hiếu kì.
Đại sự không ổn? Đối với Cố Trường Ca mà nói thì có chuyện gì mới có thể được coi là đại sự?
“ Có chuyện gì? ” Cố Trường Ca thần sắc bình tĩnh hỏi.
“ Bẩm thiếu chủ cách ba trăm dặm xuất hiện rất nhiều sinh linh Tiên Cổ đang tập hợp trên một đỉnh núi, có vẻ như chúng đang định tấn công chúng ta ” Tùy tùng ngoài điện, cung kính bẩm báo.
“ Tiên Cổ sinh linh? Lại tới một đám chịu chết? ”
Cố Trường Ca khẽ nhíu mày.
Hắn hiện tại đang “ trọng thương ”, những Tiên Cổ sinh linh này muốn lợi dụng cơ hội, gần đây chúng cứ tự đến nộp mạng, hết lần này đến lần khác vẫn không bỏ cuộc.
Nếu không phải là hắn muốn thực sự “dưỡng thương” thì đã sớm dẫn người đi giết sạch bọn chúng.
Lần này là đám tộc quần nào không có mắt? Không biết sống chết vậy?
Nhưng ngay sau đó rất nhanh, ánh mắt Cố Trường Ca rơi vào Cố Tiên Nhi trước mặt.
Vừa hay có tay chân miễn phí có thể dùng một lát.
“ Là đám tộc quần nào, nhìn kĩ chúng chưa ? ” Cố Trường Ca hỏi.
“Là Vũ Nhân Tộc.” Thuộc hạ bên ngoài cung kính đáp lại.
“ Không ngờ lúc này đến cả Vũ Nhân tộc cũng dám đến thảo phạt ta” Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, đáng tiếc thay.
Đúng là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh".
Sau đó hắn nhìn về phía Cố Tiên Nhi.
“ Cố Trường Ca, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi nghĩ là ta có thể ra tay giúp ngươi ư? Không đời nào.”
Cố Tiên Nhi bỗng cảm thấy rùng mình một cái, cảm giác như có điều gì chẳng lành sắp đến với mình.
Cố Trường Ca, hắn nhất định không có ý tốt.
“ Không có việc gì, chắc chắn ngươi sẽ giúp ta” Cố Trường Ca nở một nụ cười, có chút ý vị sâu xa.
“ Ngươi nằm mơ. ”
Rất nhanh sau đó, Cố Tiên Nhi nhanh chân sải bước ra khỏi cung điện như tính toán ban đầu của nàng, nàng không muốn ở lại chỗ Cố Trường Ca một chút nào nữa, một khắc cũng không muốn.
Hôm nay nàng thực sự là bị Cố Trường Ca làm cho tức không nhẹ.
Chỉ là vết thương của Cố Trường Ca rất nghiêm trọng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Trước khi nàng báo thù xong thì Cố Trường Ca ngàn vạn lần không thể bị người khác giết chết.
“ Chủ nhân, đám sinh linh Vũ Nhân Tộc đó, phải xử lí thế nào? ” Cố Tiên Nhi rời đi, thuộc hạ bên ngoài tiếp tục cất tiếng hỏi.
Đồng thời cẩn thận nhìn vào đại sảnh.
Bây giờ trạng thái của Cố Trường Ca cũng không tốt.
Vũ Nhân tộc đến rất khí thế, không dễ dàng đối phó.
Hiện tại có ai giúp được bọn họ đây?
“ Có thể bắt sống thì bắt sống, không bắt được thì giết ”
Nghe vậy, Cố Trường Ca thản nhiên nói, mảy may không đem tính mạng của những sinh linh kia để trong mắt.
“ Vâng, chủ nhân” thuộc hạ của hắn lui xuống.
Ngay tại lúc đó, Cố Trường Ca cho thuộc hạ của hắn một viên đan dược, trong như pha lê, sáng như lưỡi gươm.
Thực ra thứ được cất giữ trong đó là sức mạnh một kích của hắn.
Nói về sức mạnh thì thực ra nó không mạnh lắm.
Nhưng nếu bóp nát viên đan dược ra thì sức mạnh thần thánh của nó sẽ bùng phát, có thể dễ dàng giết chết một đám người.
Loại thủ đoạn này, trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là Cố Trường Ca hết cách, đành dùng bảo vật bảo mạng, dùng một lần ít một lần.
Vì vậy thế hệ trẻ ở các tộc Tiên Cổ khác nhau đã cùng hắn nằm trên một vòng luân hồi. Mưu tính làm tiêu hao con át chủ bài của hắn.
Đáng tiếc cho sự ‘hiểu biết’ này của bọn chúng, Cố Trường Ca có thể tùy tay chế tạo loại đan dược kia, có thể nói là vô cùng và vô tận.
Dù sao những viên đan dược này chỉ có công dụng khi được bóp nát, bên trong nói bao hàm một đạo kiếm khí rất cường đại.
Không ai trong thế hệ tuổi có thể dựa vào thủ đoạn của mình ngăn cản được đạo kiếm khí này.
Vì vậy trong mắt Cố Trường Ca hành động của bọn cầm đầu kia rất ngu muội.
Chỉ là Cố Tiên Nhi xui xẻo vừa đến đây đã bị Vũ Nhân tộc tập kích.
Nàng nghĩ rằng có thể ra khỏi đây an toàn sao?
Nếu Cố Tiên Nhi không ra tay cũng sẽ bị Vũ Nhân Tộc ép phải ra tay.
Sau đó Cố Trường Ca cũng rời khỏi sảnh lớn, đi ra bên ngoài di tích, nhân tiện xem một chút tuồng vui này.
Gần di tích đã đại chiến không ngừng, phù văn thần quang ngút trời.
Chỉ là do có đan dược Cố Trường Ca ban cho, cuộc chiến này có chút xu thế nghiêng về một bên.
Trùng trùng điệp điệp sinh linh của Vũ Nhân tộc, lần lượt nổ tung giữa âm thanh của lưỡi kiếm, trong tiếng phốc phốc phốc tạo thành sương mù đẫm máu giữa bầu trời.
Gió thổi nhè nhẹ se se lạnh.
Gương mặt của Cố Trường Ca ngày càng nhợt nhạt, nhìn càng thêm suy yếu.
Hắn che khăn ho một tiếng, thuộc hạ sau lưng hắn vội vàng dời ghế cho hắn nằm nghỉ.
“ Cố Tiên Nhi, đây là ‘món quà’ mà vi huynh dành tặng cho ngươi ma luyện a.” Cố Trường Ca nheo mắt, cảm thấy rất thú vị.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Cố Tiên Nhi trong trận hỗn chiến, sắc mặt nàng đang cực kì khó coi.