Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Sơn thôn địa thế vắng vẻ, phía bắc thỉnh thoảng sẽ có yêu thú xông tới, chạy đến trong thôn làm loạn.

Phía nam thì là dựa vào một mảnh đại hoang mạc, thường xuyên bắt gặp bọn lưu phỉ ( thổ phỉ), cướp sạch thịt và một ít linh thạch của thôn trang.

Các thôn trang bị tổn thất nặng nề, khổ không thể tả.

Bằng không lão bà cũng sẽ không trát nhiều bùn đất lên mặt Yêu Yêu, đây chính là sợ những nhóm Lưu Phỉ kia chú ý tới.

Tiểu nữ hài Yêu Yêu theo bà, một đường chào hỏi người quen trong làng, sau đó cùng đi về nhà.

Các thôn dân đối với tiểu cô nương Yêu Yêu nhu thuận nghe lời này đều rất yêu thích.

Ầm ầm!

Nhưng mà đúng vào lúc này, bên ngoài thôn trang bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa rung trời , giống như là ngàn vạn quân mã đánh tới.

Thanh thế kinh thiên, vô cùng dọa người.

Xa xa, liền có thể nhìn thấy một cỗ khí huyết đáng sợ, xông tít lên trời không, cực kỳ kinh người.

"Không tốt, là Lưu Phỉ! Lưu Phỉ đang đánh vào thôn trang, nữ quyến, tiểu hài cùng lão nhân, nhanh tránh về trong phòng đi, tuyệt đối không nên lộ diện."

"Đáng chết! Chúng ta không phải mới giao nộp linh thạch sao? Đám Lưu Phỉ này lại tới?"

"Bọn này là cường đạo lật lọng! Tất cả mọi người cầm vũ khí lên!"

Một màn này, khiến đám người trong thôn Bắc Sơn lập tức liền sợ ngây người.

Rất nhanh đã phản ứng kịp.

Sắc mặt tất cả mọi người nhao nhao thay đổi, vô cùng trắng bệch, hô to, để các lão nhân thể chất yếu kém, nhanh chóng tránh về trong phòng.

Thanh niên trai tráng cùng một số người tu hành cầm vũ khí lên, tụ hợp ở hướng cửa thôn.

Lưu Phỉ cướp sạch tất cả thôn trang, loại chuyện này không thể bình thường hơn được, cũng không cần trông cậy vào bọn hắn có thể nói giao tình gì.

"Bà bà, Lưu Phỉ lại tới rồi"

Biểu tình trên mặt Yêu Yêu cũng có chút sợ hãi.

Lưu Phỉ có tiếng giết người như ngóe, không hề chớp mắt.

"Yêu Yêu đừng sợ, có bà bà ở đây."

Bà lão lúc này, cần trấn định hơn, sít sao lôi kéo tay Yêu Yêu, an ủi nói.

Nhưng trong ánh mắt của nàng vẫn có một vệt lo lắng, dù sao theo thanh thế kia, bọn Lưu Phỉ lần này tựa hồ không giống trước đó.

Ầm ầm!

Nương theo cát bụi tung bay đầy trời.

Tại cửa bắc thôn, là một đoàn Lưu Phỉ cưỡi hung thú đang chạy về nơi này.
Tất cả Lưu Phỉ ngồi ngay ngắn trên lưng hung thú đều nhanh nhẹn dũng mãnh dị thường, sát khí kinh người, thần huy lấp lóe, diện mạo lãnh khốc.

Khí tức cường đại, khí huyết ghê rợn, Lưu Phỉ bình thường căn bản không có bộ dạng như này.

Đây là loại người từ trong biển máu giết ra.

"Cái này ...cái này sao có thể "

"Đây là Hắc Phong Phỉ!"

"Hắc Phong phỉ, thế nhưng là Lưu Phỉ cường đại nhất ở gần đây, rất nhiều thế lực đại đạo giáo đến đây thảo phạt, đều bị bọn hắn cường thế trấn sát!"

"Nghe nói đại đương gia của bọn hắn, là một vị cường giả Thiên Thần cảnh cao cao tại thượng!"

"Làm sao lại vậy, Hắc Phong Phỉ làm sao lại đến thôn của chúng ta, cái này rõ ràng là chuyện không thể nào!"

Nhận ra thân phận nhóm Lưu Phỉ này, tất cả thôn dân của Bắc Sơn thôn cũng sợ ngây người, trực tiếp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Có người càng là không chịu nổi, trực tiếp hai chân mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.

Mới vừa rồi còn nắm lấy vũ khí, chuẩn bị cùng đám Lưu Phỉ giằng co, lúc này đâu ai còn dũng khí, cả đám người đều sắp bị sợ đến choáng váng.

Chỉ là cỗ khí huyết ngập trời kia đã đủ làm cho bọn hắn ngạt thở.

Có người gan nhỏ, không chịu nổi cỗ ba động này, trực tiếp té xỉu trên đất.

"Hắc Phong Phỉ, làm sao lại tới đây... mặc dù chỉ là một đội nhân mã, những thôn dân bình thường làm sao có thể chống cự "

Biểu tình của bà lão cũng khẽ biến, có chút không thể tin được cùng chấn kinh.

"Bà bà, bọn hắn đều nói đương gia của Hắc Phong Phỉ muốn ăn thịt người, thích ăn nhất là tiểu hài" trong đôi mắt to của Yêu Yêu toát ra vẻ sợ hãi.

Nói cho cùng nàng cũng vẫn chỉ là tiểu nữ hài.

Mặc dù hiểu chuyện so với trẻ con cùng lứa, nhưng ở trước mặt loại giết người như ngóe, thậm chí còn lấy việc ăn người làm vui như Hắc Phong Phỉ, nàng làm sao có thể có thể không sợ chứ?

"Yêu Yêu đừng sợ, những điều đó đều là đại nhân lừa mọi ngừa thôi, có bà bà ở đây, không có ai tổn thương cháu đâu."

Bà lão có chút cắn răng, đem Yêu Yêu bảo hộ ở sau lưng, không cho đám Hắc Phong Phỉ xa xa thấy được nàng.

Nàng cũng không biết vì cái gì, Hắc Phong Phỉ lại phái ra một đội ngũ, chạy đến thôn xóm vắng vẻ của mọi người.

Ở gần đây, ngoại trừ Bắc Sơn thôn, còn có Hắc Thạch thôn, các loại thôn khác, chẳng lẽ mấy thôn kia cũng gặp cướp?

Bắc Sơn thôn có đồ vật gì đáng giá bọn hắn để ý?

Ngay lúc trong lòng bà lão xẹt qua các loại ý nghĩ.

Ngoài cửa thôn, một vị Lưu Phỉ khí tức cường đại mở miệng, diện mạo rất đáng ghét, có một vết sẹo xuyên qua ngang mặt.

Chỉ là tu vi đã đạt đến Đại Năng cảnh, đủ để quét ngang khu vực này, muốn làm gì thì làm!

"Bảo trưởng thôn của các ngươi cút ra đây!"

Hắn lạnh lùng nói, thần sắc như nhìn con vật bé nhỏ.

Sau lưng là một đám lưu phỉ bặm trợn đang dùng ánh mắt hung thần sát ác nhìn mọi người.
Một đám thôn dân của Bắc Sơn thôn, chưa từng gặp qua thanh thế khủng bố như vậy, mặt cắt không còn một giọt máu, lời nói cũng nói không nên lời.

"Tiểu lão nhân chính là trưởng thôn của Bắc Sơn thôn, gặp qua các vị đại nhân!"

Nương theo một trận bối rối.

Một vị lão giả run rẩy bước ra, sợ hãi mở miệng nói .

Chính là trưởng thôn của Bắc Sơn thôn.

Lúc tuổi còn trẻ, hắn đã từng ở bên ngoài tu hành lịch luyện qua, nhưng căn cơ bị đả thương, sau đó về tới thôn, đảm nhiệm trưởng thôn.

Lúc bình thường hắn đã từng chỉ đạo các thôn dân rèn luyện gân cốt, cường thân kiện thể.

Nhưng trước mặt đám Hắc Phong Phỉ hung hãn như vậy, bọn hắn vẫn không khác gì tờ giấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK