Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian suy đoán?"

Nguyệt Minh Không cảm thấy ý của Cố Trường Ca hẳn là thời điểm mà Tiên Linh xuất thế.

Bất quá nàng hoàn toàn không biết, câu nói này của Cố Trường Ca chính là thuận miệng nói lung tung.

Hắn coi như lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng suy đoán ra thời điểm mà Tiên Linh xuất thế.

Hắn ngay cả vị trí của Tiên Linh là ở đâu, đều vẫn phải dựa vào gián điệp cài vào bên người của Nguyệt Minh Không mới biết được.

Mục đích của câu nói này, chủ yếu là để cho Nguyệt Minh Không có một loại cảm giác hết thảy đều nằm trong khống chế của hắn.

Miễn cho lúc này, Nguyệt Minh Không xuất thủ quấy rầy hắn.

Đương nhiên, Cố Trường Ca đã đảo qua hư không xung quanh một lượt, có thể cảm giác được trong đó đang có ba động mênh mông mãnh liệt truyền đến, từng mai từng mai phù văn cổ lão cường đại được bố trí ở trong đó.

Vừa có tác dụng ẩn nấp, vừa có thể mang đến hiệu quả công phạt.

Đến lúc đó Tiên Linh xuất thế, còn có thể trì hoãn một khoảng thời gian, phòng ngừa bị tu sĩ khác lập tức phát giác được.

Những thủ đoạn này của Nguyệt Minh Không, vẫn là để cho Cố Trường Ca rất hài lòng.

Hoàn toàn chính xác giúp hắn bớt đi không ít thời gian cùng công sức.

"Những thứ bố trí này, xem ra là đối với việc này, ngươi sớm đã có chuẩn bị." Cố Trường Ca thuận miệng cười một tiếng, hỏi.

Nguyệt Minh Không cũng không biết Cố Trường Ca đây là biết rõ còn cố hỏi.

Nghe vậy suy nghĩ một chút, con ngươi khẽ nhúc nhích, trả lời nói, "Sự việc Tiên Linh xuất thế, can hệ trọng đại, ta không thể không thận trọng."

Nói đến đây, nàng thực sự lo rằng Cố Trường Ca sẽ cưỡng ép nhúng tay, làm một phen chuẩn bị này của nàng đều phí công vô ích.

Tiên Linh trọng yếu đến nhường nào? Đó đã không phải là thứ mà ngũ thải Chân Long huyết của Long Đằng và ngộ đạo bồ đoàn có thể so sánh.

Lúc này, Cố Trường Ca tuy nói không thể nào nhẫn tâm với nàng.

Nhưng bỏ mặc nàng, vẫn có khả năng rất cao là chính hắn chạy tới hưởng một mình.

Cố Trường Ca tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện này.

Vả lại thân phận người trọng sinh của nàng, ở trước mặt Cố Trường Ca cũng không thể chiếm được chút ưu thế nào.

"Xem ra Minh Không ngươi cũng biết sự việc của Tiên Linh, trách không được…" Cố Trường Ca cười cười, đối với việc này giống như không chút nào để ý.

Nguyệt Minh Không nghe vậy thở phào một cái.

Nàng liền sợ Cố Trường Ca truy hỏi tận gốc việc này, đến lúc đó nàng cũng khó trả lời.

Không chừng lỡ vạ miệng một cái, bí mật người trọng sinh của nàng, rất có thể bị Cố Trường Ca phát hiện.

Lấy tính cách của Cố Trường Ca mà nói, ai biết hắn tới lúc đó, sẽ làm ra loại chuyện gì?

Cố Trường Ca có thể đoán được ý nghĩ của Nguyệt Minh Không.

Suy cho cùng, hiện tại Nguyệt Minh Không đối với hắn vẫn chỉ mới hơi buông xuống một chút phòng bị, còn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Dù sao hắn cũng không vội vã, kế hoạch lâu dài sớm đã bày ra, phía dưới còn ẩn ẩn tầng tầng làm nền, liền đợi đến lúc Nguyệt Minh Không cùng Cố Tiên Nhi sa lưới.

Tu hành mênh mông buồn tẻ như thế, không có chút chuyện giải lao thú vị nào, thế thì quá nhạt nhẽo.

Ý cười trên khóe miệng của Cố Trường Ca, có vẻ càng có ý vị sâu xa.

Rất nhanh, Nguyệt Minh Không mang theo hắn.

Hai người tới bên trong mảnh di tích sớm đã bị bỏ hoang từ lâu này.

Rất nhiều miếu cổ, thần điện đã có vẻ sụp đổ mục nát, mọc đầy cỏ xỉ rêu dây leo, lộ ra thanh u.

Ở bên ngoài di tích, hai người tùy tùng trông coi, nghiêm phòng lúc này có tu sĩ cùng sinh linh chạy đến, quấy rầy đến bọn hắn.

Xem ra, Nguyệt Minh Không cùng Cố Trường Ca đối với chuyện này cũng rất cẩn thận, thậm chí bày ra rất nhiều thủ đoạn đáng sợ.

Bên trong hư không phụ cận, phù văn ẩn hiện, hơi đi nhầm nửa bước, liền sẽ dẫn tới lôi đình kinh khủng đả kích, có thể khiến mọi thứ tan thành mây khói.

"Cố Trường Ca, một lát nữa ngươi có phải là định bỏ mặc ta lại một mình, chạy tới đó độc chiếm tiện nghi không?"

Trước một phương vách đá đang lấp lóe phù văn quang hoa, Nguyệt Minh Không không tiếp tục dẫn đường.

Nàng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn lên trên mặt của Cố Trường Ca.

Rất trực tiếp hỏi.

Lời này từ trong miệng nàng nói ra, ngược lại là có một loại hương vị u oán như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Nàng chuẩn bị nói chuyện với Cố Trường Ca trước, nghe được lời cam đoan của hắn… tuy nói lời cam đoan của Cố Trường Ca không có độ tín phục gì, nhưng dù sao có còn hơn không.

Cố Trường Ca đưa mắt nhìn tiên nhan không tì vết gần trong gang tấc.

Nghe vậy trầm mặc xuống, sau đó không khỏi buồn cười nói, "Trong lòng ngươi, ta luôn là hạng người như vậy sao?"

Từ bên trong nụ cười này của hắn, Nguyệt Minh Không bỗng nhiên cảm giác được một loại tự giễu nhàn nhạt.

"Không đúng… sao?"

Nguyệt Minh Không hỏi ngược lại.

Nghe vậy, ý cười trên khuôn mặt của Cố Trường Ca biến mất, thậm chí trông có phần mất hứng.

"Ta có làm gì tổn thương đến ngươi sao? Mà lại đề phòng ta như thế?" Sau đó, hắn biểu lộ vô cùng bình tĩnh hỏi.

Tuy nói mình đích thực là có tính toán này, nhưng mà Nguyệt Minh Không lại ở ngay trước mặt mình nói ra lời như vậy.

Lẽ nào hắn không muốn mặt mũi?

Cố Trường Ca rất muốn động thủ trừng trị nàng một trận.

Nhưng nghĩ lại, hẳn là nên để nàng hiểu rõ một đạo lý.

Cái gì gọi là ngược phu thoải mái nhất thời, nhưng nhà trước sau phải có nóc.

Trên người của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.

Bình tĩnh một cách đáng sợ.

"Tựa như là không có…"

Nàng, bỗng nhiên cũng không còn lo lắng gì .

Theo lý thuyết, lấy tính cách lợi ích là trên hết của Cố Trường Ca lợi, nói những chuyện này với nàng, hoàn toàn chính xác là hợp tình hợp lý.

Nhưng là kết hợp với các chuyện gần đây, vì sao Nguyệt Minh Không luôn cảm giác không thích hợp… chính nàng luôn có cảm giác hắn vẫn còn mục đích khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK