“Khụ khụ khụ...” Một tiếng ho khan vang lên
“Làm phiền các đồng đạo đã quan tâm, thương thế này của ta không có vướng bận. Rất nhanh sẽ khỏi.”
Trong sơn cốc, hội tụ rất thế hệ trẻ tuổi.
Vương Vô Song, Diệp Lang Thiên, Xích Linh và những tuổi trẻ chí tôn khác, đều đến đây để thăm hỏi Cố Trường Ca.
Thậm chí có tuổi trẻ chí tôn khi nghe tin, như thiên kiêu Kim Sí Đại Bằng nhất tộc- Kim Bằng, cũng đã đến đây.
Trên chính giữa một tòa đình đài.
Cố Trường Ca một thân áo dài màu đen, áo bào rộng lớn, thêu sơn hà nhật nguyệt, tinh thần hoàn vũ, hoa mỹ đến cực điểm.
Hắn ngồi chỗ, đang đưa tay nâng chén, đưa đến bên miệng, sau đó khẽ mỉm cười nhìn mọi người trước mặt.
Chỉ là sắc mặt thanh tú thần nhã của hắn hơi tái đi, kém sắc hơn bình thường rất nhiều.
Người quen biết hắn, giờ phút này đều có thể nhìn ra lúc này hắn đang suy yếu.
Không ít thiên chi kiêu nữ nhìn một màn này,vậy mà không kìm lòng được có chút đau lòng.
Nhớ ngày đó, khi thiếu chủ Cố gia đánh giết Long Đằng - thủ lĩnh của thế hệ trẻ các tộc Tiên Cổ, là hăng hái cỡ nào, cường thế bao nhiêu.
Nhưng là bây giờ trông hắn suy yếu như vừa bệnh nặng mới khỏi.
Như thể một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể thổi bay hắn.
Điều này khiến các nàng cảm thấy rất phức tạp, không kiềm chế được mà xiết chặt mép váy của mình.
“Trường Ca thiếu chủ bị thương như vậy đều là vì giao đấu người thừa kế ma công. Hắn bị thương thế kia là vì thiên hạ chúng sinh.”
Nghĩ đến đây, lòng thương cảm và ngưỡng mộ của các nàng như muốn trào ra.
“Thương thế của Trường Ca đạo huynh thế kia, ta sợ là đã bị tổn thương đến bản nguyên, e rằng nhất thời sẽ không thể khỏe lại ngay được.”
Trong đình đài, sau khi kiểm tra vết thương của Cố Trường Ca, Vương Vô Song không khỏi thở dài nói.
Không vấn đề gì.
Nhưng thương thế này quả thực không nhẹ.
Nguyên nhân chính là bởi vì đã tổn thương đến bản nguyên.
Thực lực của người thừa kế ma công không thể coi thường, hơn nữa tới Cố Trường Ca cũng phải chịu thương tổn lớn như vậy.
Trong lòng hắn nhịn không được lắc đầu, cảnh giác đối với Diệp Lăng tăng lên mấy tầng.
Đối với việc nghi ngờ Cố Trường Ca?
Hắn căn bản không nghĩ tới điều đó, cũng không tìm ra lý do để hoài nghi.
“Trường Ca đạo huynh hãy tu dưỡng một đoạn thời gian cho thật tốt, nếu các tộc Tiên Cổ tìm ngươi để gây sự, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ người .”
Bằng Phi của Kim Sí Đại Bàng tộc, cả người tràn đầy kim quang, vào lúc này hắn cũng mở miệng nói.
Tuy tính tình hắn bướng bỉnh không quy tắc, nhưng lần này đối với Cố Trường Ca là tâm phục khẩu phục.
Mấy ngày hôm trước đúng lúc bởi vì cơ duyên, khó có thể thoát thân, không có cách nào tham dự vào việc thảo phạt người thừa kế Ma Công Diệp Lăng.
Hôm nay nhìn thấy tình trạng Cố Trường Ca như vậy, khiến hắn bội phục.
Người thừa kế Ma Công, người người muốn giết, là không có vấn đề.
Nhưng ai có thể làm được đến trình độ của Cố Trường Ca?
"Đúng vậy, nếu như các tộc Tiên Cổ trong khoảng thời gian này dám gây phiền phức cho Cố huynh , chúng ta đây không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đến lúc đó hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tiêu diệt các tộc Tiên Cổ thì có làm sao!”
Nghe vậy, các trẻ tuổi chí tôn có tính khí nóng nảy, trực tiếp vỗ đùi, tính toán như vậy.
Chuyện Cố Trường Ca đắc tội các tộc Tiên Cổ, trong khoảng thời gian này đã truyền đi khắp nơi.
Hôm nay bản thân hắn bị trọng thương, rất có thể sẽ đưa tới cuộc tập sát của các tộc Tiên Cổ.
"Trường ca đạo huynh an tâm tu dưỡng đi, vết thương của ngươi thế kia haizz..." Lúc này trong mắt Xích Linh cũng lộ ra sự không đành lòng.
"Cố huynh cứ yên tâm, trong khoảng thời gian này chuyện gì huynh cũng không cần để ý." Diệp Lang Thiên mở miệng nói.
Bản nguyên bị hao tổn, chuyện này đối với tu sĩ bình thường mà nói, chính là tổn thương trí mạng, thậm chí hủy hoại nửa người.
Đương nhiên đối với thiên kiêu như Cố Trường Ca mà nói, có lẽ không tính là vấn đề lớn lao gì.
Nhưng trong khoảng thời gian lịch luyện ở Tiên Cổ đại lục này, nói không bị ảnh hưởng, đó là điều không có khả năng.
"Đều tại ta, nếu như không phải ta dễ tin lời Diệp Lăng, Cố sư huynh cũng sẽ không bị thương. Khi đó Diệp Lăng lấy tánh mạng của ta uy hiếp Cố sư huynh."
"Thật ra huynh ấy không cần chịu vết thương này."
Lúc này, Doãn Mi ở một bên sắc mặt vẫn rất áy náy, cũng đã lên tiếng, vừa nói viền mắt liền ửng đỏ lên.
Biểu cảm thể hiện chân tình, khiến mọi người cảm khái.
Thời khắc mấu chốt mới biết bản tính con người ra sao, Cố Trường Ca vì cứu sư muội, hành động lần này, đủ để làm bọn họ tán thưởng khâm phục rất lâu.
"Làm phiền chư vị đạo huynh lo lắng, ngược lại khiến Trường Ca hổ thẹn trong lòng.”
"Hơn nữa, Doãn sư muội, ngươi cũng không cần áy náy, quan hệ giữa ta và ngươi tuy có xung đột, nhưng đối mặt người thừa kế Ma Công, giết người không chớp mắt kia. Đổi lại là người khác, ta cũng sẽ như vậy."
"Việc này ngươi không cần quá để ý,vết thương nhỏ này, không ảnh hưởng đối với ta... khụ khụ khụ..."
Nghe lời nói của Doãn Mi, trên mặt Cố Trường Ca mang theo ý cười nhàn nhạt, đành nói như thế.
Nhưng nói thì nói, lại ho khan lên.
Nữ tử tùy tùng bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa tới một tấm khăn lụa trắng.
Cố Trường Ca che miệng lại, hiện lên màu máu đỏ chói mắt.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người phức tạp, đối với hắn càng thêm khâm phục.
Những lời này, nói ra từ trong miệng Cố Trường Ca, thật đúng là tự nhiên, làm cho mọi người không chút hoài nghi nào.
Sau đó, mọi người hàn huyên hỏi thăm một trận xong, cũng đều cáo từ, không tính quấy rầy Cố Trường Ca nghỉ ngơi.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh sơn cốc, cũng biến thành một mảng quạnh quẽ.
"Trường ca đạo huynh, vậy huynh nhớ chăm sóc tốt bản thân, nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, Xích Linh xin cáo từ trước." Xích Linh cũng rời đi.
Cuối cùng, Cố Trường Ca phất tay cho một đám tùy tùng lui ra.
Rất nhanh ở đây cũng chỉ còn lại hai người, hắn và Doãn Mi.