"Minh Không công chúa, ngươi để cho người ngăn ta, là ý gì đây?"
Cùng lúc đó, Vô Lượng Thiên, bên ngoài một tòa cổ thành to lớn cách Đạo Thiên Tiên Cung tám vạn dặm .
Trên cao, một cỗ xe kéo tỏa ra ánh sáng lung linh, dừng ở chỗ này bốn phía đang bị mấy đạo khí tức ngang ngược ngăn lại.
Bên trong cỗ xe, truyền đến âm tranh kiều mị nhu hòa.
Một vị nữ tử váy đỏ ngồi ngay ngắn bên trong, chín cái đuôi cáo xoã tung ra trắng như tuyết, ở trong hư không rêu rao, bị hai vị thị nữ ôm trong ngực.
Chính là Doãn Mi.
Giờ phút này, trên mặt nàng mang theo chút yêu dị, nụ cười mị hoặc, đồng thời lộ ra một loại ý vị không rõ.
Xa phu phía ngoài cỗ xe, là một vị cường giả thiên thần cảnh, nhưng bây giờ sắc mặt cũng vô cùng lo lắng.
"Tiểu thư, đám người này thực lực rất mạnh!"
"Không sao, Minh Không công chúa thông tình đạt lý, sẽ không làm khó một nữ tử yếu đuối như ta."
Thanh âm của Doãn Mi mang theo ý cười nhạt, tựa như không có chút lo lắng gì.
Phía ngoài hư không , đang có trấn động kinh khủng tựa như sa mạc, đáng sợ đến cực hạn.
Bốn phương tám hướng, có vô số cường giả hiện thân, bao vây cỗ xe.
Bọn hắn thần niệm càn quét tám phương, cường thế vô cùng.
Đông!
Thiên địa run rẩy, hư không bộc phát từng trận sóng gợn , đến mức các tu sĩ ở phía xa chuẩn bị quan sát trận náo nhiệt này cũng không khỏi phát ra tiếng kêu, khí huyết quay cuồng, vô cùng kinh sợ.
Sau đó, có bao xa lùi bao xa, căn bản không dám tới gần.
Đám người này, lai lịch quá kinh khủng!
Bọn hắn không dám tưởng tượng.
"Ngươi không nên đứng quá gần hắn như thế." Ngươi không nên ở gần hắn như vậy.
Một vị mỹ tử tuyệt sắc siêu phàm mà thoát tục, dậm đạp hư không, nghe vậy liền nói, giọng nói của nàng bình tĩnh mà lãnh đạm.
Mỗi một bước chân nàng giẫm vào hư không, bên trong hư không hiện lên đóa hoa sen sáng chói, từng đoá từng đoá nở rộ ra.
Cái này giống như quang mang có ngân sắc, hóa thành tiên văn, lạc ấn hư không, triển lộ ở đây,vô cùng kinh khủng.
Nàng chính là Nguyệt Minh Không sau khi rời khỏi Tiên Cổ đại lục.
Giờ phút này, trên người nàng bao phủ tiên huy.
Khuôn mặt mơ hồ, con ngươi sâu thẳm mà bình tĩnh, ống tay áo rộng lớn phất phơ, thần sắc không có bất kỳ dao động gì.
Một đôi mắt như là bảo thạch, đẹp không gì sánh được, có thể xưng là tuyệt đại phong hoa.
Nếu như lời nàng nói ra, còn mang theo sự lạnh lùng và tôn quý của 1 vị nữ đế.
Doãn Mi ngồi ngay ngắn bên trong cỗ xe, đối với mục đích của Nguyệt Minh Không, hình như cũng không ngoài ý muốn.
Lúc ở Bách Hoành Sơn Mạch nhìn thấy Nguyệt Minh Không, nàng ta đã biết nàng có quan hệ với Cố Trường Ca, sẽ bị nhận ra.
Theo Doãn Mi, loại việc nhỏ không quan trọng gì đối Cố Trường Ca mà nói, có lẽ cũng không có cái gì.
Cố Trường Ca xưa nay sẽ không để ý.
Dù sao mình chỉ là một quân cờ của hắn, địa vị ở trong lòng hắn, xa không cách nào sánh bằng Nguyệt Minh Không .
Nguyệt Minh Không thông minh như vậy, làm sao có thể không phát hiện được tất cả.
Cho nên, Doãn Mi đã sớm biết, Nguyệt Minh Không sẽ chủ động tìm tới cửa.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, tốc độ Nguyệt Minh Không sẽ nhanh tới vậy, lúc này nàng mới vừa rời khỏi Tiên Cổ đại lục, Nguyệt Minh Không liền trực tiếp đến đây ngăn cản nàng.
cách làm quả quyết mà cường thế như vậy, ngược lại giống như lời đồn.
Doãn Mi cũng biết, vị Nữ Đế tương lai này, có lòng chiếm hữu cực mạnh đối với Cố Trường Ca, không cho phép nữ nhân khác tới gần Cố Trường Ca nửa bước.
Bây giờ tất cả chính là bằng chứng tốt nhất.
Lúc này, nghe nói như thế, trên mặt Doãn Mi không khỏi lộ ra nụ cười nói, " Minh Không công chúa, ngươi quá bá đạo, chủ nhân nếu như biết tất cả, ngươi nói hắn có tức giận hay không?"
"Bổn cung không quan tâm những thứ này."
Nguyệt Minh Không từ tốn nói, nàng hiểu rất rõ Cố Trường Ca , biết Cố Trường Ca không có khả năng động tâm với Doãn Mi , nhiều lắm thì chỉ lợi dụng thôi.
Thế nhưng là trước đây, còn bây giờ phải để Doãn Mi hiểu rõ, ít động đến mấy ý đồ xấu đi.
Ngoài ra, nàng ngược lại hi vọng Cố Trường Ca tức giận đối với nàng , cái này ít nhất nói rõ nàng ở trong lòng Cố Trường Ca vẫn có vị trí nhất định.
Nguyệt Minh Không chỉ lo lắng Cố Trường Ca tỏ thái thái độ không quan tâm đối với việc này
Không trách cứ, cũng không hỏi đến.
"Ồ, xem ra Minh Không công chúa cãi nhau với chủ nhân à? Xảy ra mâu thuẫn sao?"
Nghe vậy, nụ cười Doãn Mi có điểm quái dị, phát giác được một chút vắng vẻ cô đơn trong lời nói của Nguyệt Minh Không.
Nàng trời sinh đối với mấy chuyện khống chế tình cảm rất có thiên phú.
Nàng trên phương diện biểu diễn , mới có thể làm đến mức không chê vào đâu được.
Trong khoảnh khắc này, Doãn Mi chú ý tới cảm xúc ẩn dấu của Nguyệt Minh Không, trong lòng có chút giật mình.
Chẳng trách lúc rời khỏi Tiên Cổ đại lục, bên người Cố Trường Ca không thấy Nguyệt Minh Không.
Xem ra hai người rất có thể đã xảy mâu thuẫn ở Bách Hoành Sơn Mạch.
Mà vấn đề rất có thể xuất hiện trên người Nguyệt Minh Không.
Ngay từ đầu Doãn Mi đối với Nguyệt Minh Không vẫn rất hâm mộ, thế gian này nữ tử có thể được Cố Trường Ca đối xử như thế, Nguyệt Minh Không tuyệt đối là người đầu tiên.
Nhưng bây giờ.... nàng hình như từ trong đó thấy được một tia hi vọng yếu ớt.
Nàng không muốn luôn luôn trở thành quân cờ trong tay Cố Trường Ca, nàng cũng hi vọng Cố Trường Ca có thể chân chính liếc nhìn nàng một cái.
"Ngươi làm sao biết?" Trong đôi mắt Nguyệt Minh Không đột nhiên hiện nên sự khiếp sợ, hóa thành một vòng trăng ấn trong sáng, ẩn chứa thần uy kinh khủng.
"Cái này đương nhiên là nhìn ra được." Doãn Mi cười nói.
Lúc này, đã không giống như vừa nãy, đối với Nguyệt Minh Không có bao nhiêu kiêng kị.
Thế lực cùng thực lực không bằng Nguyệt Minh Không thì sao?
Nàng hiện nay có tác dụng đối Cố Trường Ca, tuyệt đối là người mà Nguyệt Minh Không không thể thay thế.
Giây phút này, Nguyệt Minh Không chỉ cần không ngốc, cũng không dám hạ sát thủ đối với nàng.
Nguyệt Minh Không cũng giống nàng, sợ bị Cố Trường Ca ghét.
Mà cái này, chính là cơ hội nàng có thể lợi dụng.
Danh Sách Chương: