Oanh!
Lúc này, trong ánh mắt rung động của tất cả tu sĩ và sinh linh, ở giữa không trung có một cái không gian thông đạo sáng chói hiển hiện.
Ngay sau đó có trận trận tiên âm, tiên quang tràn ngập.
Một đội binh sĩ mặc tiên giáp với thiên đao phong mang, sát khí kinh người, cưỡi từng đầu hung thú dữ tợn, tựa hồ đang lao nhanh ra từ trong Hồng Hoang thế giới cổ lão.
"Giết!"
Giữa thiên địa, đều đang vang vọng một chữ “Giết” kinh người.
"Thiếu chủ!"
Lúc này, thân ảnh của những cường giả trên những chiếc chiến thuyền tử đồng, cũng nhao nhao hướng về phía thông đạo, cung kính hô.
Trong thông đạo mơ hồ, thân ảnh của Cố Trường Ca xuất hiện.
Hắn chắp tay sừng sững trên một chiếc chiến thuyền, huyền y phần phật, ánh mắt bình thản, nhìn xuống tộc địa của Vũ Nhân tộc ở phía dưới.
Sau lưng, chính là một đám tùy tùng với khí huyết ngút trời, cũng đằng đằng sát khí, giống như có thể xung thiên.
"Không cần đa lễ."
Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm nói với một đám cường giả của Thái Sơ Thần Giáo.
Đây là thế lực bất hủ sau lưng của mẫu thân hắn.
Giáo chủ hiện nay của Thái Sơ Thần Giáo, cũng là cữu cữu của hắn.
Giáo chủ đời trước Thái Sơ Thần Giáo, là ngoại công của hắn.
Mà cữu cữu của hắn, một lòng tu luyện, chưa hề thành thân, không có con cái.
Hắn nghiễm nhiên trở thành thiếu chủ của Thái Sơ Thần Giáo.
Mối quan hệ này, không phức tạp chút nào.
Nếu không thì tại sao các tuổi trẻ chí tôn khác, đều không dám trêu chọc hắn, không chỉ là về thực lực, ngay cả về bối cảnh, bọn hắn cũng thua xa Cố Trường Ca.
Mà với sự xuất hiện của Cố Trường Ca, khí tức trong phương viên mấy vạn dặm, cũng trở nên ngưng trọng.
"Cố Trường Ca!"
"Mau thả thiếu chủ của chúng ta ra!"
Bên trong tộc địa của Vũ Nhân nhất tộc, bỗng nhiên có mấy đạo thân ảnh xông ra, xuất hiện trên bầu trời.
Hai cánh phía sau bọn hắn triển khai, vô cùng phẫn nộ.
Bọn hắn gầm thét, mang theo hận ý và sát khí.
Xem bộ dáng của bọn hắn, cũng trạc tuổi với Cố Trường Ca, thuộc về thế hệ trẻ tuổi tương đối xung động.
Không để ý tới sự ngăn cản của trưởng bối, lập tức vọt ra.
"Thả thiếu chủ của bọn hắn?" Cố Trường Ca nhiều hứng thú cười một tiếng, hỏi.
Một bên nam tử trung niên mặc kim giáp cung kính hồi đáp,
"Khởi bẩm thiếu chủ, người này chính là truyền nhân của Vũ Nhân tộc, tên là Vũ Huyền."
Nói xong, hắn lôi Vũ Huyền, người đang bị phong bế tu vi qua đây.
"Cố Trường Ca, ta muốn giết ngươi! Ta muốn báo thù cho Vũ Tĩnh!"Trên khuôn mặt Vũ Huyền tràn đầy bất khuất, phẫn nộ và sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, con mắt đỏ rực, đang gào thét nói.
Một bộ dáng nếu như không phải tu vi bị phong bế, tuyệt đối sẽ tìm Cố Trường Ca, chém hắn thành trăm mảnh.
"Quan hệ giữa hắn với Vũ Tĩnh là như thế nào?" Cố Trường Ca cười nhạt hỏi.
"Khởi bẩm thiếu chủ, bọn hắn là thanh mai trúc mã quan hệ, vô cùng thân mật." Nam tử trung niên mặc kim giáp hồi đáp, tiếu dung có chút trêu tức.
"A, vậy thì đúng lúc, bản thiếu chủ giúp người hoàn thành tâm nguyện, để bọn hắn cùng trở thành đôi uyên ương số khổ đi."
Cố Trường Ca nghe vậy cười nhạt một tiếng nói.
"Cố Trường Ca, mau thả truyền nhân của chúng ta ra!"
Lúc này, mấy cái sinh linh trẻ tuổi ở phía trước, mang theo phẫn nộ và sát ý, vọt tới phía của Cố Trường Ca.
Trong tay bọn họ, có một cái cấm khí, đang sáng chói rực rỡ, xen lẫn khí tức kinh khủng.
"Chỉ bằng các ngươi, một cái cấm khí, cũng dám ngăn ta?"
Cố Trường Ca hời hợt cười.
Cất bước trong hư không, mặt không đổi sắc, hạ tay xuống.
Ông một chút!
Thần phù xen lẫn, hắc bạch chi khí lượn lờ, phù văn sáng tắt, như diệt thế thần bàn, nghiền ép qua thiên khung, ép xuống một chưởng.
Phốc một tiếng!
Cấm khí trực tiếp nổ tung, sau đó máu tươi văng khắp nơi!
Mấy tên thiên kiêu Hư Thần cảnh này, đem theo cấm khí, trực tiếp nổ tung ngay tại chỗ, hình thần câu diệt.
"Ngu xuẩn."
Cố Trường Ca cũng không có nghĩ tới ở thời điểm này, sẽ còn có vài tên thiểu năng đến đây chịu chết.
Vũ Nhân nhất tộc nhát gan đến vậy, thế mà không có bất kỳ thế hệ trước nào dám hiện thân lộ diện.
Điều này khiến hắn hơi thất vọng.
Thay vào đó, Cố Trường Ca lại nhấc bàn tay lên, trực tiếp tiễn cái kẻ gọi là Vũ Huyền, xuống dưới bầu bạn với thanh mai trúc mã của hắn.
Dù sao việc đã nói qua, thì nhất định phải làm.
Uyên ương số khổ, thành toàn bọn hắn.
Phù!
Bên trong hư không, huyết hoa bắn tung toé, mùi tanh nồng đậm tràn ngập ra.
Mặc cho Vũ Huyền gào thét phẫn nộ như thế nào, cũng hình thần câu diệt ngay tại chỗ.
Cố Trường Ca xuất thủ, trực tiếp tiễn hắn xuống dưới bầu bạn với thanh mai trúc mã của hắn.
"Đừng có gấp, một hồi tộc nhân của ngươi cũng sẽ đi theo ngươi." Hắn cười nhạt một tiếng, thế nhưng lời này lại làm cho tất cả mọi người cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Nhìn bề ngoài, rõ ràng là một người siêu phàm thoát tục, nhưng thủ đoạn lại lãnh khốc cường thế như vậy.
"Trảm thảo trừ căn, không tồi không tồi."
Cố Nam Sơn, đại trưởng lão, Cố Tiên Nhi ba người cao chạy tới từ trên không trung, tự nhiên cũng chứng kiến cảnh tượng này.
Trên mặt Cố Nam Sơn không khỏi lộ ra một nụ cười hài lòng, rồi nói, "Thủ đoạn như vậy, mới đúng là bộ dáng vốn có của Cố gia thiếu chủ ta, ai dám đắc tội Cố gia, vậy liền diệt toàn tộc của hắn."
Tuy rằng ngoài mặt là như thế, nhưng kỳ thực trong lòng của hắn cũng đang nhíu mày thành một chữ “Xuyên”.
Tôn chỉ gần đây của Trường Sinh Cố gia chính là không chủ động trêu chọc thị phi.
Nhưng nếu quả thật có người dám vuốt râu hùm, thế thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy công kích như lôi đình.
Thủ đoạn ngày hôm nay của Cố Trường Ca, hắn thấy cũng không có vấn đề gì.
Chỉ bất quá Cố Trường Ca ở trước mắt lạnh lùng tuyệt tình như vậy, sát phạt quả đoán, nếu như làm một lưỡi dao thì còn tạm được, thế nhưng để cho hắn chấp chưởng đại quyền, thống ngự Cố gia, thì chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt.
Bất quá ở trước mặt của Cố Tiên Nhi, hắn còn có thể nói thêm cái gì?
Chỉ có thể làm bộ dạng khen Cố Trường Ca một cái, nói ra những lời trái lương tâm này.
Trong lòng Cố Nam Sơn vô cùng khó chịu.