Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói như vậy , Hắc Minh lập tức trợn tròn mắt , trong mắt hiện lên một tia không dám tin, đứng bật dậy.

Ngay cả nữ tử dị tộc mỹ mạo hắn đang ôm trong ngực cũng ngã xuống đất dáng vẻ hoảng sợ không thôi.

"Ai đang nói chuyện?"

" Ai?"

Hắc Minh bỗng nhiên hô lớn, chấn kinh liếc nhìn xung quanh mảnh nhã gian này.

Nhưng mà bên trong tiên vụ mờ mịt ngoại trừ hắn ra, những người còn lại dáng vẻ cũng đều chấn kinh, dáng vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như không nghe được câu nói này vậy.

Giống như câu nói vừa rồi hắn nghe được chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

"Hắc Minh huynh ngươi sao thế?"

Những sinh linh trẻ tuổi còn lại cũng không khỏi chấn kinh, sau đó làm ra vẻ mặt ân cần hỏi.

Hắc Minh lúc này đột nhiên đứng lên hô một câu như thế cũng khiến bọn hắn bị hù dọa một trận.

Bất quá lúc này vẫn tỏ ra là mình quan tâm tới hắn.

Hắc Minh trầm mặc một lúc, sau đó ngồi xuống nói, " Không có việc gì."

Hắn cũng tưởng rằng bản thân gần đây khát vọng lực lượng cùng trở nên cường đại quá mức, nên lúc này mới xuất hiện ảo giác nghe nhầm.

Âm thanh kia truyền tới quá hư vô mờ mịt, khó tìm ra tung tích.

Giống như là tiếng lòng của hắn.

Sau khi thấy Hắc Minh dáng vẻ nặng nề đầy tâm sự, vẻ mặt hốt hoảng, đám người cũng tự biết hắn không còn hứng thú nữa, nói được mấy câu vội vàng rời đi.

Hôm nay Hắc Minh dường như có chút vấn đề, bây giờ đi trước một bước vẫn là tốt nhất.

Rất nhanh, bên trong nhã gian cũng chỉ còn lại một mình Hắc Minh ngồi ở đây.

Thần sắc hắn còn có chút mờ mịt cùng hoảng hốt, giống như chưa lấy lại được tinh thần .

Những người còn lại rời đi cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Đối với Hắc Minh mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe được khát vọng lớn nhất trong lòng mình.

Hắn muốn mạnh lên, muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng.

Mà lúc này, trong đầu Hắc Minh bỗng nhiên lại vang lên một câu có thanh âm hư vô mờ mịt như thế lần nữa.

"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không? muốn trở thành người được ngàn vạn người kính ngưỡng không?"

Âm thanh thanh lãnh lại cổ xưa, khiến cho người ta khó phân được tuổi tác , nhưng lại không chứa một chút nào cảm xúc, như một vị chúa tể từ trên trời cao nhìn xuống chúng sinh vạn đạo vậy.

Đạo thanh âm này không biết phát ra từ nơi nào, giống như mang theo một sức mạnh mê hoặc kì lạ, khiến mắt Hắc Minh trợn tròn một lần nữa, có cảm giác khó có thể tin cùng không thể tin được.

"Là ai" thanh âm của hắn run rẩy vang lên.

Cả người cũng đang phát run.

Hắc Minh vững tin bản thân vừa rồi đích thật nghe được một câu nói như vậy, hắn chưa từng xuất hiện ảo giác.

Điều này khiến hắn kinh hỉ, kích động, hưng phấn cùng có một tia sợ hãi.

Từ xưa hắn từng nghe đồn trong những truyền thuyết hay khi cuộc đời rơi vào bế tắc, tám chín phần mười sẽ có cơ hội chuyển mình.

Khát vọng mà hắn luôn cho rằng chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày, chẳng lẽ hôm nay cuối cùng cũng được thực hiện sao?

Chẳng lẽ Hắc Minh hắn hôm nay rốt cục đụng phải đại vận sao?

Nghe đồn nhân vật chính trong du ký cũng như vậy.

Ngẫu nhiên gặp được một vị tiền bối thần bí cường đại.

Bái làm sư tôn, từ đó đi lên đỉnh phong?

Giờ khắc này Hắc Minh chỉ cảm thấy đây là cơ hội trời cho, cũng chỉ có tiền bối tu vi thâm bất khả trắc, mới có thể đem lời truyền đến trong lòng hắn như thế này, nói rõ tiếng lòng của hắn.

Hắc Minh không hề có chút hoài nghi đến khả năng khác.

Dù sao trong gia tộc Hắc Thiên Ưng, hắn chính là người vô hình có cũng được mà chẳng sao, ngoại trừ gia gia cùng tỷ tỷ sẽ để ý hắn một chút, những tộc nhân còn lại đều sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Hắn là một sinh linh bình thường không có chút sở trường nào, tu vi thiên phú cũng bình thường không có gì đặc biệt.

Vị tiền bối này mắt bị mù mới có ý đồ với hắn?

Cho nên Hắc Minh hiện tại vô cùng kích động cùng hưng phấn, cảm thấy mình quả thực là đụng phải đại vận, không hề nghĩ ngợi, phù phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

Hắn hưng phấn kích động không thôi, mang theo giọng nói rung động nói , "Tiền bối, ta muốn, ta muốn "

Hắc Minh liên tiếp nói ra mấy câu "Ta muốn" có thể thấy được trong lòng của hắn lúc này vô cùng run rẩy cùng kích động.

Cảm giác khát vọng bị áp chế bấy lâu, khi bộc phát ra lực lượng đáng sợ kinh người.

Trong hư không, Cố Trường Ca hứng thú nhìn một màn này cũng không hiện thân.

Thông qua ký ức thần hồn của tên Thiên Thần cảnh kia, hắn hiểu được không ít chuyện.

Hắn có chút hiểu về Hắc Minh "Củi mục" thiếu gia của gia tộc Hắc Thiên Ưng này.

Mà kết hợp với dáng vẻ sầu khổ không cam lòng, trong lòng biệt khuất này của Hắc Minh, cùng với cảnh ngộ bi thảm của hắn trong gia tộc, Cố Trường Ca rất dễ dàng đoán ra Hắc Minh đang nghĩ gì.

Có một vị tỷ tỷ hào quang rực rỡ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là củi mục có tu vi thiên phú bình thường không có gì nổi bật.

Sự chênh lệch to lớn như vậy ai mà chịu nổi?

Bất quá lần này Cố Trường Ca ngược lại cũng không dự định đóng vai lão gia gia gì.

Hắc Minh này khí vận bình thường, vừa lúc có thể làm trở thành quân cờ để hắn có thể lợi dụng.

Dù sao sẽ không có ai chú ý tới một kẻ vô hình cả, vừa vặn có thể giảm sự chú ý đến mức thất nhất, thuận tiện làm việc cho hắn.

Hắc Thiên Ưng gia tộc tốt xấu gì cũng là tộc đàn truyền thừa Tiên Cổ thời kì, bây giờ nội tình ẩn tàng rốt cuộc mạnh như thế nào, trong lòng Cố Trường Ca cũng không nắm rõ được.

Dù sao hiện tại hắn muốn mưu đồ không chỉ riêng là di vật còn tồn tại của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, mà là cả Hắc Thiên Ưng nhất tộc, thậm chí tứ đại tộc đàn còn lại.

Nghe rất ngông cuồng, nhưng cũng không phải là không thể làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK