"Khốn khiếp, Cố Trường Ca này thật đúng là ác độc ! Rõ ràng chính hắn mới là người thừa kế ma công, vậy mà hãm hại ta, còn muốn dẫn người đến thảo phạt ta!"
Ngay tại lúc đó trong sân của một toàn cổ trấn vắng vẻ.
Diệp Lăng bây giờ đang tức giận muốn phát điên, hận không thể đem Cố Trường Ca thiên đao vạn quả.
Ở bên cạnh hắn, là Doãn Mi vừa đến cổ trấn cùng hắn tụ hợp.
Dựa theo phân phó của Cố Trường Ca, Doãn Mi hành động không để cho Diệp Lăng nảy sinh bất kỳ nghi ngờ gì.
Ngược lại là bởi vì lúc ấy vứt bỏ Doãn Mi bỏ trốn, mà có một chút hối hận, sợ Doãn Mi sinh ra khúc mắc trong lòng.
Cũng may Doãn Mi nói nàng lúc ấy còn có không ít bảo mệnh chi vật, giữ được một mạng, cũng không đáng ngại, có thể hiểu được hành động của hắn.
Điều này khiến Diệp Lăng càng thêm cảm động.
Giờ phút này, hắn đang nắm lấy một tên thiên kiêu trẻ tuổi đi tìm kiếm hành tung của hắn, lúc hỏi thăm những chuyện này, sắc mặt cực kì âm trầm.
Chuyện xảy ra bên ngoài, khiến hắn vô cùng tức giận, quả thực hận ý ngập trời.
Cố Trường Ca hành động như vậy, so với vừa ăn cướp vừa la làng còn khốn nạn hơn.
"Nhất định là Xích Linh đem tung tích của ta làm lộ ra ngoài, không phải vậy Cố Trường Ca làm sao biết được ta bây giờ ẩn thân ở trong toà cổ trấn này "
"Đáng chết! Ta sớm phải biết Xích Linh cùng Cố Trường Ca là cùng một bọn, uổng công ta lúc ấy còn tín nhiệm nàng như vậy!"
Diệp Lăng lúc này sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Những ngày này, hắn đều có thể nhìn thấy trên bầu trời có tu sĩ bay qua, đang tìm kiếm thân ảnh của hắn ở khắp nơi.
Đây quả thực còn đáng hận hơn so với đám Tiên Cổ Di tộc kia.
"May mà bọn hắn cũng không biết, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu cho ta toà động phủ kia, kỳ thật giấu ở trong toà cổ trấn này."
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng lại không khỏi lộ ra ý cười khinh thường .
Sau đó, hắn xuất thủ diệt khẩu thiên kiêu trẻ tuổi trước mắt.
"Lão Quy, ngươi xác định lối vào ngay trong toà cổ trấn này chứ" Diệp Lăng hỏi thăm lão Quy trong mặt dây chuyền một lần nữa, bản thân hắn có dự cảm ở nơi này.
Thế nhưng không có lão Quy chỉ đường, hắn kỳ thật cũng không biết vị trí chính xác.
"Ngay ở chỗ này, lối vào là một miệng giếng cạn. Bất quá Thiên Tôn năm đó có lưu lại bên trong rất nhiều trận văn, cho dù là cường giả Thánh Cảnh cũng phải bỏ mình, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Giọng nói của Lão Quy bên trong mặt dây chuyền vang lên, khiến Diệp Lăng không khỏi nghiêm mặt lại.
Sau đó, hắn nói với Doãn Mi ở phía sau lưng, " Doãn Mi, một lát nữa ngươi nhớ kỹ theo sát bước chân của ta, đi phía sau ta, tuyệt đối không nên đi nhầm một bước."
Thấy Diệp Lăng nói thận trọng, Doãn Mi cũng lộ vẻ lo lắng, sau đó gật đầu nói, " ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi."
Diệp Lăng nghe vậy cũng yên tâm, cũng không phát giác được trong mắt Doãn Mi lóe lên một tia đùa cợt rồi biến mất.
Mà rất nhanh, Diệp Lăng bắt đầu đi loanh quanh trong sân tìm kiếm miệng giếng, toà cổ trấn này kỳ thật rất cổ lão, đã rất lâu đời, có vẻ tang thương.
Nhưng kỳ thật sớm đã không có sinh linh ở lại, đã hoang phế.
"Hẳn là miệng giếng này."
Cuối cùng, Diệp Lăng mang theo Doãn Mi, dừng lại trong một ngôi miếu cổ, nơi này sớm đã không có chút tung tích của sinh linh nào.
Mà ở phía trước một miệng giếng cổ bị lá khô che giấu, truyền đến khí tức quen thuộc với Diệp Lăng .
Đây đích xác là Luân Hồi khí tức!
"Chính là chỗ này, chắc là sẽ không sai."
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra mừng rỡ, kích động .
Lúc này, khắp bầu trời, truyền đến thanh âm xé gió, có mấy tu sĩ giáng lâm toà cổ trấn này, đang tìm kiếm hắn.
Cảm giác được khí tức này, Diệp Lăng biến sắc, trực tiếp nói với Doãn Mi sau lưng, " đi cùng ta."
Lúc này không chạy vào bên trong, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị người khác bắt tại trận.
Cho nên Diệp Lăng dẫn đầu tiến về hướng giếng cổ phía trước, vượt lên trước một bước bước vào ở trong.
Soạt một tiếng, lá khô phiêu tán.
Phía dưới không gian bắt đầu đứt đoạn từng khúc, một trận mơ hồ giống như xuất hiện ở một thế giới khác.
Giống như Diệp Lăng dự đoán.
Phía dưới giếng cạn cũng không phải là thực địa, mà là một giao điểm không gian.
Thấy một màn này, khuôn mặt Doãn Mi không có một tia do dự, cũng đi theo.
Bất quá một giây trước khi bước vào, nàng có lưu lại đánh dấu ở chỗ này.
"Nơi này vừa rồi dường như có khí tức của con người "
"Làm sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi?"
Trong cổ trấn một đám tu sĩ cũng bắt đầu hoang mang, thần niệm bao phủ mấy ngàn dặm, cũng không tìm được tung tích của Diệp Lăng.
"Được rồi, trước về bẩm báo Trường Ca thiếu chủ đi, Diệp Lăng cũng không ở chỗ này."
Nói xong, mấy người rời khỏi toà cổ trấn này.
Mà lúc này, ở một phương hướng khác, trên một đỉnh núi, áo bào bồng bềnh, Cố Trường Ca đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên cảm giác được cái gì.
Hắn lộ ra nụ cười hứng thú, trên thân hiện lên khí thế kỳ dị, áp bách hư không trước mặt khiến nó trở nên mơ hồ.
"Người đâu!" Cố Trường Ca nhàn nhạt nói.
"Chủ nhân!"
Tứ phương tám hướng trên đỉnh núi, một đoàn tu sĩ cùng sinh linh xuất hiện, quỳ phục trên mặt đất.
"Đã nhận được tin tức, người thừa kế ma công đã hiện thân "
"Hắn bây giờ đang ở ngay bên trong một di tích phía đông cách đây bốn vạn dặm, đem tin tức này truyền ra ngoài."
Cố Trường Ca lộ ra nụ cười thâm ý.
Mảnh di tích kia bây giờ đương nhiên không có cái gì, nếu như mà có đó chính là một mảnh mộ huyệt đã bị hắn đào.
"Vâng, chủ nhân." Rất nhanh một đám tùy tùng phía sau hắn nhận được mệnh lệnh lập tức biến mất.
"Diệp Lăng a Diệp Lăng, ngươi bây giờ còn có giá trị gì đây "
Cố Trường Ca nói xong đứng dậy, hư không trước mặt trở nên mơ hồ, hắn trực tiếp bước vào bên trong, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.