Thái Sơ Ma Giáo, là tên mà rất nhiều tu sĩ cùng đạo thống xưng hô bọn hắn.
Mặc dù Thái Sơ Ma Giáo tự nhận là Thái Sơ Thần Giáo, nhưng xưa nay hành sự rất tàn nhẫn và cường thế, trọng yếu nhất là rất biết bao che khuyết điểm.
Còn có loại tông chỉ như ngươi giết một người của giáo ta, ta giết cả nhà ngươi.
Chuyện này cũng làm cho không ai dám tùy tiện trêu chọc Thái Sơ Ma Giáo.
Đây là những tên ác ma, cũng là những tên điên thực lực vô cùng cường đại.
"Thế lực bên mẫu thân của Cố Trường Ca, tựa hồ chính là thần nữ của Thái Sơ Ma Giáo…."
Bên ngoài Đạo Thiên Tiên Cung, có tiếng người khẽ run lên, nói xong mới kịp phản ứng lại.
Sự việc phát sinh trong Tiên Cổ đại lục, thực ra đám người ngoại giới vẫn luôn biết.
Bởi vì có cách thức đặc thù, có thể đem tin tức truyền ra ngoài.
Khoảng thời gian này, các tộc của Tiên Cổ đại lục thật "Khinh người quá đáng", tự nhiên cũng gây huyên náo xôn xao.
"Nếu vậy, các tộc của Tiên Cổ đại lục lần này thật thê thảm a."
"Đắc tội ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội thiếu chủ của Cố gia."
Nhất thời, không ít tu sĩ cũng sợ run cả người, bỗng nhiên có chút thông cảm với các tộc của Tiên Cổ đại lục.
Dựa theo phong cách hành sự trước giờ của Thái Sơ Ma Giáo, lần này Tiên Cổ đại lục tuyệt đối sẽ bị huyên náo đến long trời lở đất.
Bách Hoành Sơn Mạch, diện tích mênh mông, các loại cổ mộc cùng dây leo sinh trưởng, vô cùng cổ lão.
Các ngọn núi ở nơi này nối liền nhau, linh khí như thủy triều, có vẻ vô cùng thanh thúy tươi tốt.
Giờ khắc này, tại chỗ sâu của mảnh di tích ẩn tàng này, trước một tòa cửa đá cổ xưa, có một bóng người uyển chuyển cao quý đang ngồi xếp bằng.
Tiên mưa vẩy xuống, xuyên thấu qua toà cửa đá này, quang hoa đang lờ mờ lộ ra.
Đạo thân ảnh này thân mang áo trắng thuần như ngọc, trên mặt tô điểm lấy tinh thần cổ hải, có vẻ cực kì mờ mịt cao xa, khí tức thâm thúy mà bình tĩnh, siêu trần thoát tục.
Ba búi tóc đen tung bay, khuôn mặt như tiên, trong con ngươi óng ánh như tiên ngọc kia từng cái tiên đạo phù văn, đang lấp lóe hiển hiện.
Chính là Nguyệt Minh Không.
Nàng tu hành ở chỗ này, đã gần một tháng.
Với thủ đoạn hiện tại của nàng, còn khó có thể mở được cánh cửa này.
Nhưng nếu nàng đi nhờ Cố Trường Ca hỗ trợ, lại sợ Cố Trường Ca không có hảo ý, âm thầm hố nàng.
Cho nên cuối cùng Nguyệt Minh Không đã lựa chọn một con đường khác tại đây.
Chưa kể, có lẽ chính nhờ cái nguyên nhân trời đất xui khiến này, giúp nàng từ trên cánh cửa, đạt được một phần tiên đạo kinh văn thần bí.
"Bản tiên đạo kinh văn này, có thể giúp ta thành tựu Hậu Thiên Chân Tiên thể hoàn mỹ."
Giữa lúc Nguyệt Minh Không đang tự lẩm bẩm, có ánh sáng mông lung, mang theo tiên ý, tràn ngập ra từ trong khe cửa.
Những hạt tiên vũ này, ẩn chứa tiên đạo phù văn, đang bị nàng luyện hóa vào trong thân thể.
Tiên cốt thần tư, không gì hơn cái này.
Khí chất cả người nàng, thậm chí trở nên như thể không dính khói lửa trần gian, tất cả sự vật của nhân gian, ở trước mặt nàng đều muốn ảm đạm thất sắc.
Nhưng rất nhanh, Nguyệt Minh Không cảm nhận được thứ gì đó.
Nàng nhíu mày.
Sau đó đứng dậy, nàng khôi phục lấy loại khí chất trước kia, tựa như Đế Hoàng cao cao tại thượng, tự tin, lạnh lùng nhưng lại chưởng khống hết thảy.
"Có người xúc động trận văn cấm chế mà ta bố trí ở chỗ này…"
Nói xong, nàng hóa thành một đường thần hồng xuyên qua, rời đi nơi này, tiến vào trong không trung.
Đồng thời rất nhiều thủ hạ, tùy tùng núp ở bốn phía, cũng cùng nhau hiện thân.
Khoảng thời gian này, nàng dựa vào thực lực cường đại của mình, nắm trong tay sinh tử của không ít người, làm cho bọn hắn thần phục với nàng.
Trong đó, thậm chí còn có không ít Tiên Cổ sinh linh.
Nguyệt Minh Không cũng có được bí pháp khống chế người khác, vì nhằm vào Thôn Tiên Ma Công của Cố Trường Ca, nàng tìm kiếm sưu tầm không ít điển tịch.
Từ bên trong những điển tịch kia, đạt được một bộ Khống Thần Quyết.
Bây giờ đại đa số người xung quanh nàng, đều là tâm phúc của nàng, chỉ bằng một ý niệm liền có thể khống chế sinh tử của bọn hắn, ngược lại cũng không sợ bọn hắn phản bội.
"Bên trong phương viên ba ngàn dặm của Bách Hoành Sơn Mạch, mỗi một tấc hư không cũng bị ta bố trí xuống thủ đoạn…"
"Vừa rồi đạo ba động này, tuyệt đối không sai, có mấy cỗ khí tức cường đại, đang hướng tới nơi này."
Nguyệt Minh Không xuất hiện trên đỉnh núi, con ngươi lạnh lùng, ba động khủng bố, hiển hiện tại trong bàn tay nàng.
Nhìn chăm chú vào phương hướng mà ba động vừa mới truyền đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, làm trong lòng Nguyệt Minh Không sinh ra bất an.
Kỳ thực người mà nàng lo lắng nhất, vẫn là Cố Trường Ca.
Ngoại trừ Cố Trường Ca ra, không có ai biết chuyện Tiên Linh sắp xuất thế.
Nàng không biết Cố Trường Ca là biết được tin tức này từ đâu.
Trong lòng nàng, Cố Trường Ca gần như không có gì không làm được, thủ đoạn mà hắn có, cơ hồ nhiều vô số kể.
Từ trước tới nay chỉ có nàng không nghĩ ra được, chứ không có chuyện gì mà Cố Trường Ca không làm được.
Bao gồm cả lần tính kế toàn bộ tộc đàn của Tiên Cổ đại lục này, đem bọn hắn lôi xuống nước.
Loại thủ đoạn này, chính nàng cũng không nghĩ ra được.
Tên Diệp Lăng đáng thương kia, người đã chết rồi mà vẫn cõng nồi cho Cố Trường Ca.
Chỉ bấy nhiêu đây là đủ để lộ tả sự đáng sợ của Cố Trường Ca.
Cho nên, hiện tại Nguyệt Minh Không rất lo lắng Cố Trường Ca thực sự biết rằng Bách Hoành Sơn Mạch sẽ có Tiên Linh xuất thế.
Đến lúc đó nếu Cố Trường Ca chạy tới nơi này, thì nàng sẽ phải giải thích như thế nào?
Nói không chừng còn vì chuyện Tiên Linh này, lại khiến Cố Trường Ca hoài nghi nàng lần nữa.
Quan hệ giữa hai người thật vất vả mới hòa hoãn, hơn nữa còn gần thêm không ít, rất có thể lại rạn nứt lần nữa.
Lúc này, trong lòng Nguyệt Minh Không đang lóe lên đủ loại ý niệm.