Gió núi thổi vù vù, mây mù phun trào, lộ vẻ thanh u cao xa.
Cố Tiên Nhi thanh tú động lòng người đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao to, thanh lệ tuyệt luân, làn váy nhẹ nhàng lay động theo gió, bên trong con ngươi, có quang mang sáng óng ánh, lộ vẻ long lanh mà động lòng người.
"Nếu như lão tổ ngươi muốn giúp ta, vậy liền giúp ta áp chế tu vi của hắn! Áp chế hắn đến Phong Hầu cảnh là đủ!"
"Ta muốn quang minh chính đại đánh bại Cố Trường Ca."
Nàng lặp lại lời mà nàng nói với lão tổ lần nữa.
Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút thanh lãnh cao ngạo.
Đại trưởng lão ở một bên, sắc mặt có chút cổ quái.
Bình thường nha đầu này ngược lại là vô cùng ngoan, nhưng làm sao trong lời nói luôn có chút cảm giác giống với cái tính xấu bụng và da mặt dày của Cố Trường Ca.
Áp chế tu vi của Cố Trường Ca xuống thấp hơn nàng một cảnh giới, sau đó nàng mới quang minh chính đại đánh bại Cố Trường Ca?
Lời này cũng có thể thản nhiên nói ra được? Xem ra là học cái xấu của Cố Trường Ca.
Nếu như để Cố Trường Ca nghe được, nàng sợ sẽ bị hắn trị tội.
Đương nhiên, giờ khắc này nếu như Cố Trường Ca ở nơi này, thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nhịn được đánh Cố Tiên Nhi một trận.
Hảo hảo tu hành tăng lên cảnh giới không tốt sao? Cũng không có chuyện gì nhưng làm sao luôn thích đi gây hấn với hắn.
Xem ra nha đầu Cố Tiên Nhi này, vẫn chưa chừa.
"Áp chế tu vi… tại sao không trực tiếp giết hắn để báo thù?"
"Tiên Nhi a, nếu như tên hỗn đản Cố Trường Ca đó lấy chuyện gì ra uy hiếp ngươi, vậy thì ngươi cứ nói cho lão tổ, hắn càn rỡ nhưng cũng không dám càn rỡ ở trước mặt ta."
Nghe được những lời này của Cố Tiên Nhi thản nhiên như thế.
Cố Nam Sơn trầm mặc thật lâu, mới chịu mở miệng nói.
Hắn vẫn cho là, trong khoảng thời gian này Cố Tiên Nhi tu hành ở Đạo Thiên Tiên Cung, gặp phải Cố Trường Ca bức bách và tổn thương, rất e ngại hắn.
Cho nên Cố Tiên Nhi mới một phen nói ra những lời như thế.
Suy cho cùng… lời này quá vô lý!
Thấy tiểu nha đầu này biết điều, lanh lợi như thế, sao có thể bị Cố Trường Ca dọa sợ đến như vậy được?
Mối thù khoét xương, vậy mà không muốn báo thù chút nào.
Hắn có nghe lầm cái gì hay không?
"Lão tổ, ngươi suy nghĩ nhiều quá, trước khi đến ngươi cũng chưa hiểu rõ mọi chuyện a?"
Cố Tiên Nhi nghe vậy, hơi liếc mắt.
Hiện tại càng cảm thấy vị lão tổ này rất không đáng tin cậy.
Trong lòng của đại trưởng lão cũng thầm lắc đầu.
Mặc dù thực lực của vị Cố gia lão tổ này rất mạnh, nhưng đối mặt với Cố Trường Ca, đoán chừng cũng không có kết quả tốt gì.
Dù sao liền ngay cả tâm cảnh của hắn, cũng bị Cố Trường Ca chọc tức đến mức suýt nhảy dựng lên.
Lão nông răng vàng này, khi gặp được Cố Trường Ca, đoán chừng cũng sẽ rắp tâm muốn đập chết tên tử tôn bất hiếu đó.
"A, lẽ nào chuyện này còn có điều gì mà lão phu không biết sao?" Cố Nam Sơn hỏi.
Hắn nghi hoặc.
Theo biểu hiện của Cố Tiên Nhi, nàng hẳn cũng không ngốc, làm sao lại nói ra những lời này?
Lẽ nào một đám tử tôn bất hiếu đó của Cố gia, thực sự giấu diếm hắn điều gì ư?
"Lão tổ, ngươi cũng không biết được bí mật của mọi chuyện năm đó sao?" Cố Tiên Nhi hỏi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
"Ừm?" Lúc này Cố Nam Sơn cũng ngây ngẩn cả người.
"Hình như là có một chút…"
Bộ dáng chắc chắn như thế của Cố Tiên Nhi, làm hắn hoài nghi.
Loại chuyện khoét xương đồng tộc, tự mình hại mình này cũng không phải là chuyện mà gia phong của Cố gia có thể làm ra.
Cho nên khi biết được chuyện này khiến hắn rất phẫn nộ.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại đến cảnh tượng lúc hắn đi ra từ trong tổ địa.
Ngoại trừ sắc mặt quái dị của không ít tộc nhân ra.
Những người khác cũng có vẻ rất bình thường.
Cố gia gia chủ hiện tại, phụ thân của Cố Trường Ca, đích thực là có chút thần sắc khó xử và áy náy đối với việc này.
Lúc ấy trong lòng Cố Nam Sơn chỉ có phẫn nộ, cũng không có hỏi kỹ càng, bây giờ bị Cố Tiên Nhi nhắc lại.
Hắn bỗng nhiên cũng có chút minh bạch.
Cố Trường Ca đào đi đại đạo chi cốt của Cố Tiên Nhi, hiển nhiên là có mục đích nào đó.
Những năm qua, Cố Trường Ca được xưng tụng là Chân Tiên chi tư, nhưng cũng không phải là nhờ vào khối đại đạo chi cốt kia của Cố Tiên Nhi.
"Thiên phú ẩn tang của Cố Trường Ca, tựa hồ là không gian thiên phú…"
"Mặc dù đại đạo chi cốt cường đại, nhưng so với không gian thiên phú, kỳ thực cũng không đến mức để hắn phải khoét xương."
Cố Nam Sơn híp mắt, bị Cố Tiên Nhi nhắc như thế, trong nháy mắt cũng cảm thấy sự việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chỉ bất quá ở trước mặt Cố Tiên Nhi, hắn lão tổ này sao có thể làm ra bộ dạng “không hiểu chuyện gì” được?
Cho nên, hắn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nói, "Không nghĩ tới Tiên Nhi ngươi cũng phát hiện, lúc đầu ta còn không biết phải giải thích với ngươi như thế nào, nhưng hiện tại ngươi đã hiểu ra, vậy thì tốt rồi…"
Mặc dù đối với việc này hắn cũng rất mơ hồ, trong lòng mộng bức.
Nhưng vào thời điểm này, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn duy trì bộ dáng uy nghiêm của một lão tổ ở trước mặt Cố Tiên Nhi.
Cố Tiên Nhi nghe vậy, không khỏi lộ ra thần sắc “quả nhiên là như vây”.
Việc này hoàn toàn đúng như nàng nghĩ.
Trái lại nàng cũng không có hoài nghi Cố Nam Sơn.
"Thế thì vừa rồi vì sao lão tổ ngươi lại nói những lời đó?" Nàng nhíu mày lại nói.
Coi như chuyện này không có người tiết lộ chân tướng cho nàng, nàng cũng sẽ tự mình tìm hiểu.
Trừ chuyện đó ra, nàng còn muốn làm một chuyện khác, muốn đi vào trong một vị diện thế giới nào đó để tìm phụ mẫu và gia gia đang mất tích của nàng.