Trong lúc mơ hồ, một đám tu sĩ chợt nhìn thấy quang vũ đang bay tán loạn, có đại đạo khí tức tràn ngập.
Một đám tuổi trẻ chí tôn lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Minh Không xuất thủ, tất cả đều sắc mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ ngưng trọng cùng kiêng kị.
Thật mạnh!
Xem ra thực lực chân thật của Nguyệt Minh Không, không chỉ đơn giản giống những gì nàng thể hiện bên ngoài
"Thật can đảm! Dám xuất thủ với ta!"
Nghe được Nguyệt Minh Không nới cảm thấy kinh tởm, lập tức khiến sắc mặt Long Đằng cứng đờ, nụ cười cũng đã biến mất.
Hắn cho dù tính cách tốt đến mấy, lúc này ở trước mặt tất cả mọi người, bị giai nhân nói câu ghét bỏ như thế, cũng cảm giác rất mất mặt.
Nhất là đối phương lại còn có dũng khí chủ động xuất thủ với hắn.
Tên Cố Trường Ca thì cũng thôi đi, nhưng không nghĩ tới vị hôn thê của hắn vậy mà cũng như vậy!
Lúc này sắc mặt tốt của Long Đằng cũng đã biến mất.
"Ở trước mặt ta ngươi không có bất kỳ phần thắng nào, chỉ là con sâu con kiến mà thôi!"
Sắc mặt Long Đằng rất lạnh lùng, trực tiếp lựa chọn chắp hai tay sau lưng, làm ra dáng vẻ khinh thị.
Đối mặt với một chiêu này của Nguyệt Minh Không, giữa mi tâm hắn, có ba động mênh mông truyền đến, một đại dương màu vàng óng hiện ra, giống như là thủy triều đánh tới.
Đây là thần thông cường đại của hắn, lập tức giống như biển lớn đang tức giận cuộn trào mãnh liệt, nổ tung giữa hư không!
Giờ khắc này, ngay cả Chân Thần cảnh cũng phải biến sắc, không dám đón đỡ, chiêu này quá mạnh, có thể hủy Nhục Thân!
"Nguyệt Minh Không công chúa mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ cuả Long Đằng, chênh lệch tu vi khó mà bù đắp."
Ngay lập tức, có tuổi trẻ chí tôn nhíu mày, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm một chiêu này của Long Đằng, thầm nói nếu mình đối mặt với nó tuyệt đối không chống cự được.
Oanh!
Nhưng mà, ánh mắt của bọn hắn có chút sững sờ, sau đó giật mình, sinh ra vẻ rung động.
Ngay cả Long Đằng trên mặt luôn mang vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cả thiên hạ này độc tôn một mình ta, cũng lập tức cứng đờ.
Quang vũ nổ tung liên tục, giống như liên hoa kim sắc, từng mảnh từng mảnh xé rách bầu trời, có thể đánh vỡ thiên khung.
Ba ba ba
Từng mảnh từng mảnh liên hoa vỡ tan, lập tức phá vỡ mảnh đại dương màu vàng óng này, trong một giây nay, tất cả mọi người dường như nhìn thấy một vị Nữ Đế tuyệt thế đang đứng lơ lửng trên không, cường hoành vô cùng, phong hoa tuyệt đại.
"Ta thừa nhận có chút xem thường ngươi, nhưng lần này ta sẽ không lưu tình."
Một kích này của mình lại bị Nguyệt Minh Không ngăn lại như thế, sắc mặt Long Đằng càng có chút khó coi cùng âm trầm.
Dù hôm nay kết quả như thế nào, mặt mũi của hắn cũng đã không còn.
Ngày thường thập đại cao thủ trẻ tuổi của Tiên Cổ đại lục, đều khó mà chống đỡ được một chưởng của hắn.
Long Nữ không phải nói thực lực của Nguyệt Minh Không ngang ngửa nàng sao?
Đây là chuyện gì?
"Với chút bản lãnh này , ngươi lấy đâu ra dũng khí khiêu khích Trường Ca?" Lúc này, Nguyệt Minh Không đáp lại vẻ mặt vô cùng hời hợt.
Nàng từ đầu đến cuối cũng không hiện thân, chỉ ngồi trong liễn xa bạch ngọc.
Nhưng một kích vừa rồi cũng đã đủ kinh người, khiến rất nhiều Tiên Cổ sinh linh khiếp sợ không thôi.
Ngay cả một đám tuổi trẻ chí tôn, cũng sắc mặt rung động.
"Thực lực của chúng ta không phải đối thủ của Minh Không công chúa." Bọn hắn mặc dù không cam lòng, thế nhưng chỉ có thể thừa nhận sự thật này.
Bất quá nghe được câu này của Nguyệt Minh Không, khiến sắc mặt rất nhiều người trở nên cổ quái, làm sao cảm giác câu này dường như đã từng nghe ở đâu rồi?
Hình như lúc Cố Tiên Nhi gặp phải truy sát của thất công chúa Hải Vương cung, nàng cũng nói một câu giống như thế với thất công chúa.
Bây giờ Nguyệt Minh Không nói những lời này, ý tứ không phải giống nhau sao?
Các nàng đều rất tin tường với Cố Trường Ca.
"Ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy." Long Đằng sắc mặt âm trầm.
Hắn cho rằng mình chỉ cần thể hiện ra một chút thủ đoạn cường đại thì nữ nhân này sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn phục tùng hắn.
Nhưng hắn không ngờ nữ nhân này lại không biết tốt xấu như vậy.
Năm lần bảy lượt cố ý chọc giận hắn.
Một đám tùy tùng phía sau hắn, khí huyết cuồn cuộn phảng phất như mây đen, sôi trào mãnh liệt.
Lúc này đôi mắt hiện ra tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào vị trí của Nguyệt Minh Không.
Dáng vẻ cùng tư thế như thể chỉ cần nàng nói thêm một câu như vậy nữa , tất cả mọi người lẽ lập tức tiến lên động thủ, trấn áp Nguyệt Minh Không .
"Ngươi cũng chọc giận ta rồi, con kiến hôi "
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên, vang vọng khắp thiên địa, Long Đằng cùng tất cả tu sĩ đều biến sắc, ngước nhìn lên trời.
Không cần nhiều lời, tất cả mọi người cảm nhận được chính chủ đến rồi!
Ầm ầm!
Nơi đó có thanh thế mênh mông cuồn cuộn vang lên, từng đạo thần hồng lướt qua chân trời, làm cho rất nhiều tu sĩ hít một hơi lãnh khí.
Lực lượng này thật đúng là dọa người!
"Không đúng"
Nhưng mà, Long Đằng phản ứng rất nhanh, hắn cảm giác được không gian biến hóa.
Sắc mặt hơi biến, toàn thân phù văn kinh khủng tỏa ra, hóa thành long giáp sáng chói, muốn chống cự lại!
Nhưng mà hư không trước mặt hắn vặn vẹo một trận.
Một nam tử tuổi trẻ từ trong đó đi ra, thần sắc nhàn nhạt, nhìn vô cùng tùy hứng.
Thần quang ẩn hiện, giữa chân dường như có vô tận biến hóa hấp dẫn, trở thành uy áp bao trùm thiên địa!
Oanh một tiếng!
Hư không run rẩy, tựa hồ bị cỗ lực lượng này đóng băng.
Long Đằng không kịp phản ứng, bị đá một cước vào bụng, phốc một tiếng phun ra ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng cũng nứt ra.
Sắc mặt hắn mang theo một tia không cam lòng, bị đạp xuống lòng đất!
Bụi bay ngập trời, dãy núi sụp đổ, xuất hiện một khe lớn kinh người.
Cố Trường Ca chạy đến.