"Ồ, giả vờ giả vịt, nghe có vẻ thú vị đấy."
"Cố Tiên Nhi lẽ nào ngươi cho là ta nói những lời kia, sau khi thề thì sẽ không ra tay với ngươi sao? Hồi lâu không đánh ngươi, ngươi có vẻ to gan hơn rồi nhỉ."
Cố Trường Ca cười nhạo nhìn về phía nàng, " đừng thử khiêu khích ta, nếu không ta thật sự sẽ đem ngươi ném tới hố xí trấn áp dăm ba năm đó."
"Cố Trường Ca..."
Nghe thấy lời này, thanh âm Cố Tiên Nhi đột nhiên lớn lên, trong con ngươi có lửa giận, phẫn nộ trừng hắn nói, " ta đều đã tha thứ cho ngươi, ngươi bây giờ còn muốn đối với ta như vậy sao?"
Mặc dù biết rõ Cố Trường Ca đang cố ý trêu tức nàng
Nhưng Cố Tiên Nhi vẫn không nhịn được mà tức giận.
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, " Ngươi tha thứ cho ta? Lần trước ta giao tính mạng cho ngươi, là chính ngươi không muốn, cho nên chúng ta sớm đã không ai nợ ai."
"Ngươi..." thần sắc Cố Tiên Nhi đông cứng lại, Cố Trường Ca nói không sai, vào lúc đó ân oán giữa hai người kỳ thật đã thanh toán xong.
Nhưng loại chuyện này làm sao có thể nói thanh toán liền có thể xong, xóa bỏ tất cả mọi dấu vết chứ?
"Thế nhưng rõ ràng là ngươi nói những lời kia, còn đào đạo cốt trả lại cho ta."
Cố Tiên Nhi chưa từ bỏ ý định nói, nếu như không phải đánh không lại Cố Trường Ca, nàng hiện tại thật sự muốn đem cái miệng tên này, hung hăng giáo huấn một trận.
Lúc này còn cao ngạo cái gì? Thẳng thắn hết thảy không tốt sao?
"Đã như vậy rồi, ngươi sẽ không thật sự coi những lời kia là thật chứ?"
"Khổ nhục kế không hiểu sao? Về phần những lời kia, Cố Tiên Nhi sao ngươi lại ngây thơ đến vậy? Chẳng lẽ thật sự cảm động rồi à?"
"Những lời đó chẳng qua là nói cho người trong thiên hạ nghe để duy trì hình tượng của ta, đồng thời cũng cho gia tộc một cái công đạo."
Thần sắc hắn mang vẻ hời hợt tùy ý.
Phảng phất tự thuật một việc không liên quan đến mình.
Nhưng lời nói ra, lại mang nét lạnh lùng sâu sắc.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi tái đi.
Cố Trường Ca càng giải thích, nàng càng không tin.
Trong lòng của hắn rõ ràng chính là có quỷ!
Cố Trường Ca người này, làm sao vẫn luôn như vậy, không hiểu rõ ý tốt của người khác?
"Ngươi không thể hiểu ý tốt của ta sao?" Cố Tiên Nhi cắn răng, rất muốn đem tâm của Cố Trường Ca xé ra, xem bên trong đến cùng đang giả vờ cái gì.
Bằng không nàng căn bản không đoán ra tâm tư của Cố Trường Ca.
"Ý tốt? Không cần, người như ta, không cần ý tốt gì hết." Cố Trường Ca lắc đầu.
"Loại chuyện này, ngươi bây giờ còn không rõ ràng sao? Hà tất phải hỏi lại?"
Trên mặt hắn treo nét đùa cợt nhàn nhạt, căn bản không có giữ gìn thần sắc trước kia với Cố Tiên Nhi.
"Cố Trường Ca ngươi.." Cố Tiên Nhi bị lời này của Cố Trường Ca chọc giận nghiến răng.
Cái gì không cần ý tốt? Nói cứ như gánh vác thâm thù đại hận gì vậy.
Nếu như không phải biết hắn cố ý, giờ phút này nàng tuyệt đối sẽ nổi giận.
Nàng thề nhất định sẽ đem tầng ngụy trang này của Cố Trường Ca kéo xuống.
"Ta cái gì mà ta? Không hiểu lớn nhỏ à?"
Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên ống tay áo vung lên, ầm ầm một tiếng, một cái hư không đại chưởng ấn xuất hiện, trong nháy mắt đem Cố Tiên Nhi từ trên đỉnh núi đánh bay ra ngoài.
"Cố Trường Ca ngươi quá đáng lắm, tương lai ta nhất định phải trấn áp ngươi!"
"Ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi, tìm được chân tướng "
Thanh âm Cố Tiên Nhi mang theo nộ khí trong trẻo lạnh lùng từ phía xa xa truyền đến, tức giận đến nghiến răng, chỉ là trong nháy mắt liền bị một bàn tay của Cố Trường Ca chụp đến không tìm thấy ảnh.
"Vậy vi huynh liền chờ ngươi đến tìm kiếm chân tướng này."
Gió núi từng trận, áo bào phồng lên.
Nét lạnh lùng biến mấtrên mặt Cố Trường Ca , thần sắc mang theo nhiều hứng thú.
Lời vừa rồi hắn nói nửa thật nửa giả.
Chỉ là đối với Cố Tiên Nhi, thế đã đủ rồi.
Đoạn thời gian này, bầu không khí toàn bộ Vô Lượng Thiên cũng ngưng trọng lên, có loại cảm giác nổi gió trước dông bão.
Rất nhiều tu sĩ cùng sinh linh, đều không dám tùy ý lộ diện ở bên ngoài.
Mà quan trọng nhất là, người thừa kế ma công mai danh ẩn tích đã lâu, lại lần nữa hiện thế.
Lần này người gặp nạn chính là cường giả tinh nhuệ nhất của các tộc !
Tất cả vô thượng đại giáo, bất hủ đạo thống bên ngoài Vô Lượng Thiên, đều không bình tĩnh.
"Trường Ca đạo huynh lại còn ẩn giấu chuyện cũ như thế, thật sự làm cho người khác không tưởng tượng được!"
"Chỉ tiếc ngày đó không có tận mắt chứng kiến màn ấy, khoét xương hoàn muội, san bằng Hải Vương cung, phách lực như thế, không hổ là đệ nhất thế hệ trẻ tuổi đệ bây giờ"
Thái Cổ Diệp tộc, trong một tòa cung điện.
Diệp Lang Thiên toàn thân sáng chói, sợi tóc óng ánh như thiêu đốt, tựa như Thái Dương Thần Tử.
Nghe những tin tức này, hắn chỉ có thể tán thưởng nói, trong mắt tất cả đều là sự thán phục đối với Cố Trường Ca.
Trong miệng hắn, Cố Trường Ca không thẹn với xưng hô đệ nhất thế hệ trẻ tuổi, chí ít từ trước mắt đến nay, còn tìm không thấy ai có thể sánh vai cùng Cố Trường Ca.
Chỉ có Nguyệt Minh Không lúc xuất thủ một mực duy trì thần bí khiến Diệp Lang Thiên cảm thấy, nàng có lẽ có thể đấu với Cố Trường Ca một trận.
Chỉ là hai người lại là quan hệ vị hôn phu - vị hôn thê, làm sao có thể giao thủ đây?
Vụng trộm luận bàn, lại không thể khiến thế nhân biết được.
"Thiên phú của Trường Ca đạo huynh, lại là cái gì? Đại đạo chi cốt đã không thuộc về hắn, như vậy có thể sẽ là không gian thiên phú thần thông sao?"
Diệp Lang Thiên tròng mắt hơi híp, cảm thấy Cố Trường Ca che giấu thiên phú, phải có quan hệ với không gian.
Cố Trường Ca mấy lần xuất thủ chiến đấu , tốc độ thể hiện ra đều khiến người nghẹn họng trân trối, không dám tin.
Nếu như nói là hư không thiên phú,còn nghe được.
Về chuyện khoét xương?
Kỳ thật không ít tuổi trẻ chí tôn, trong đó có Diệp Lang Thiên, cũng không thèm để ý.
Đây chính là thế giới cá mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, người phải vì mình, đây là quy luật tự nhiên.
Bản thân hắn cũng không phải người tốt lành gì, thế nên cho rằng hành vi khoét xương mấy năm trước của Cố Trường Ca, hoàn toàn có thể lý giải.
Dù sao hồi nhỏ không hiểu chuyện, làm ra lựa chọn như vậy, cũng không có gì để nói.
Cố Trường Ca có thể thẳng thắn hết thảy, chuyện này hắn không ngờ tới.
Đổi lại là hắn, tuyệt đối không có can đảm làm ra chuyện như vậy.
Danh Sách Chương: