Hôm nay thật sự là gặp được không ít cường giả của Thái Cổ vạn tộc, nếu như ở trước mặt hắn trước kia, những người này đều phải đối với hắn vô cùng tôn kính.
Nhưng hiện tại, Sở Phàm lại không có tư cách tiếp xúc với bọn hắn, chớ nói chi là mở miệng nhờ bọn hắn giúp đỡ.
Mà coi như có nói ra sự thật, thì ai sẽ tin tưởng sự tình kỳ lạ như thế?
Đang yên đang lành làm sao có bị người khác thủ tiêu ?
Sợ là đầu óc choáng váng, đang nói mê sảng.
"Nếu như muội muội ta, Doanh Ngọc ở đây, vậy thì thật tốt, nàng nhất định có thể nhận ra ta." Sở Phàm tự thì thầm nói.
Hắn tin tưởng vững chắc, là bởi vì hắn biết tên tiểu tặc thủ tiêu thân phận của hắn , hoàn toàn không có ký ức của hắn.
Rất nhiều việc liên quan tới thời đại trước, chỉ có hắn cùng muội muội mới biết được.
Tiểu tặc kia, không có khả năng biết.
Mà cái này, chính là cơ hội tốt để hắn chứng minh thân phận của mình!
Một bên khác, sau khi trở lại cung điện, Cố Trường Ca bắt đầu luyện chế khôi lỗi ngụy trang người thừa kế ma công.
Từ trong phủ đệ Luân Hồi Cổ Thiên Tôn lưu lại, lấy ra mấy khôi lỗi Đại Thánh cảnh.
Bề ngoài xem, bọn chúng không khác tu sĩ bình thường của Nhân tộc là mấy, thậm chí chất liệu cũng rất giống tu sĩ , làn da, xương cốt cũng giống, chỉ là nội bộ có rất nhiều đường vân đen trắng nhỏ bé.
Loại khôi lỗi này luyện chế ra,không khác gì sinh linh chân chính , mà cái này đã dính đến tác dụng càng thâm ảo hơn của Luân Hồi quy tắc.
Cố Trường Ca không có quản nhiều.
Ánh mắt rơi vào hạch tâm khống chế khôi lỗi.
Trên mặt lóe ra huy quang mịt mờ, có từng đầu quy tắc trật tự rủ xuống, giống như là thác nước, có vẻ cực kì kinh người.
Cố Trường Ca nhắm mắt, nháy mắt trong thức hải liện lên một tôn thần chi niệm kì dị khó tả.
Sương mù àu xám nồng đậm dày đặc lượn lờ mà bao phủ , có vẻ vô cùng thần bí.
Ngoại hình vượt xa sự tưởng tượng của sinh linh, liếc mắt nhìn liền khiến cho sinh linh lâm vào mê thất, thậm chí điên cuồng vĩnh viễn không dừng lại được.
Đây là thuật quan tưởng trong ma công của hắn.
Quan tưởng thần chi đến từ khản năng tưởng tượng của Cố Trường Ca.
Khác với người tu luyện các loại quan tưởng chi thuật.
Cố Trường Ca tốt xấu gì cũng là người xuyên việt, tự nhiên hiểu rõ cái gọi là tưởng tượng, là không cách nào nghĩ đến tận cùng, mà cái này cũng đại biểu cho những điều chưa rõ.
"Không thể diễn tả ở thế giới huyền huyễn, liền mang ý nghĩa không thể nói... "
Bên trong con ngươi của Cố Trường Ca, thần sắc yếu ớt, có hai màu đen trắng đang hiển hiện.
Giờ khắc này, phía sau hắn ẩn ẩn hiển hiện ra một tôn Vạn Hóa Ma Thân, khí tức đang không ngừng tăng cao, đạt đến tình trạng Thánh Nhân cảnh.
Hư không bắt đầu băng liệt, xuất hiện vết nứt yếu ớt.
Nhấc bàn tay đánh vỡ tinh thần, đưa tay dò xét nhật nguyệt.
Xoẹt! !
Sau một khắc, hai màu đen trắng, đột nhiên hóa thành tuyệt thế tiên kiếm kêu vang dội, đi xuyên qua hạch tâm của khôi lỗi.
Thổi phù một tiếng!
Thể xác Đại Thánh cảnh cấp độ, đột nhiên vỡ ra một cái khe.
Những trận văn bên trong, phảng phất như được thức tỉnh, bắt đầu rút ra linh khí trong thiên địa.
Toàn bộ cung điện cũng bắt đầu giống như thủy triều sôi trào mãnh liệt.
Cũng may phụ cận rất yên tĩnh, đây chính là nơi Cố Trường Ca tu luyện, được hắn lấy Khi Thiên Trận Văn ẩn giấu đi, bất kỳ khí tức gì cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Ông! !
Bên trong hư không, có khí tức khủng bố đang đan xen, từng cái Đại Đạo Bảo Bình phù văn, đang nhanh chóng tiến vào khe hở trên thân khôi lỗi kia.
Cuối cùng, rất nhiều hắc sắc phù văn, biến mất bên trong.
Nguyên bản khí tức pháp lực thuần túy, giờ khắc này tựa như là quang minh trộn lẫn với hắc ám, lộ ra ma ý khiến lòng người run sợ ma ý.
"Bây giờ ngược lại là cơ hội rất tốt, vừa vặn thừa dịp tất cả đại đạo thống đều tề tụ."
"Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông."
Cố Trường Ca hơi híp mắt.
Sau đó, hắn gật đầu, đảo qua khôi lỗi trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.
Đại Thánh cảnh khôi lỗi trước mặt đã bị khí tức Thôn Tiên Ma Công của hắn nhuốm vào.
Đến lúc đó chỉ cần là tu sĩ, cũng có thể cảm nhận được bản nguyên khí tức của nó có liên quan tới người thừa kế ma công.
Cố Trường Ca cũng không có ý định dựa vào khôi lỗi này giấu diếm được tất cả mọi người, hắn chỉ muốn phối hợp một chút, tạm thời đem ánh mắt thế nhân chuyển dời khỏi trên người của mình.
Sau đó, Cố Trường Ca tiếp tục làm như vậy, đem một cỗ khôi lỗi khác ra, lấy ma công bản nguyên nhuộm vào, giữ lại chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
"Chỉ là nên xuống tay từ ai đây?"
Trong đầu của Cố Trường Ca hiện lên từng thân ảnh, trong kế hoạch của hắn, lần này người thừa kế ma công xuất thế, không chỉ có một người.
Giống trước đó Diệp Lăng hiện thân, chỉ là một con cờ thôi, loại quân cờ đó tùy thời đều có thể bị ném bỏ.
Rất nhanh, Cố Trường Ca đem mục tiêu dừng lại trên người xuyên việt đồng hương - Vương Tử Câm.
Đối với ngoại giới mà nói, Vương Tử Câm vô cùng thần bí, thực lực của nàng cũng đủ cường đại.
Vừa vặn có thể chống lại người thừa kế ma công Đại Thánh Cảnh lần này, ít nhất là chống đỡ được đến khi Cố Trường Ca tiến đến "Nghĩ cách cứu viện" nàng.
"Mà thân phận ẩn tàng của Vương Tử Câm chính là Nhân Tổ điện truyền nhân, người thừa kế ma công ra tay với nàng, càng hợp tình hợp lí."
"Về phần thân phận của nàng vì sao bị người ta biết , cái này kỳ thật cũng không quan trọng ."
"Hiện tại ta cần phải làm là che giấu tai mắt người đời thôi."
Cố Trường Ca trong lòng đã có kế hoạch không chê vào đâu được.