Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Thiên Hoàng sơn.

Khuôn mặt của Doanh Sương mang theo vẻ âm trầm và không cam lòng, đang đi qua đi lại bên trong cung điện, tâm tình có vẻ rất không tốt.

"Ghê tởm!"

"Tên Cố Trường Ca kia vậy mà lại hãm hại ta như thế! Thù này ta nhất định phải báo!"

Hắn gắt gao nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt rất không cam lòng, nhưng mà trong mắt kỳ thật ẩn giấu đi vẻ kiêng kị, hoảng sợ và lo lắng rất sâu.

Khoảng thời gian này, đúng như Cố Trường Ca suy đoán.

Doanh Sương vừa xuất thế chưa được hai ngày, dự định hảo hảo giương lên uy phong của mình, mới rời khỏi Thiên Hoàng sơn không lâu, liền gặp phải không ít tu sĩ và sinh linh tập kích, huyên náo đến chán chường.

Lại bị mang tiếng có liên quan đến người thừa kế ma công, cho dù hắn đi tới chỗ nào, đều không được chào đón, ngược lại còn gây oán kết thù.

Nếu như không phải kiêng kị bối cảnh và thế lực của Thiên Hoàng sơn, thì không ít đạo thống và đại giáo, đã sớm xuất thủ.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Thiên Hoàng Tử có dính dáng đến người thừa kế ma công.

Điểm này mặc cho Thiên Hoàng sơn giải thích như thế nào, đều không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại còn lỡ tay giết không ít tu sĩ và sinh linh động thủ với bọn hắn, chuyện này càng giấu càng lộ.

Điều này khiến cho sắc mặt của Doanh Sương khó coi và phẫn nộ tới cực điểm, mặc dù hắn chưa từng kế thừa ký ức của nguyên thân, nhưng cũng rõ ràng, hắn cùng với cái gọi là người thừa kế ma công kia, căn bản không có bất kỳ quan hệ gì.

Trong cơ thể hắn căn bản không có nửa phần khí tức ma công.

Hết thảy chuyện này đều là do Cố Trường Ca và truyền nhân kia của Nhân Tổ điện cùng nhau vu khống hắn.

Xuyên tạc sự thật, hèn hạ vô sỉ, trực tiếp giội nước bẩn lên đầu hắn.

Hết lần này tới lần khác hắn lại không có biện pháp nào đối phó với vụ việc này, cũng không có nhiều mưu kế và thủ đoạn để đi ứng đối.

Không còn cách nào, Doanh Sương đành phải nửa đường trở về, dẹp đường hồi phủ.

Vả lại, hắn đã phái người tiến đến điều tra gã sai vặt bên người Doãn Mi, chính là bản thân hắn lúc trước.

Kết quả vậy mà phát hiện gã sai vặt kia đã biến mất không rõ tung tích, hơn nữa nơi mất tích, chính là Trường Sinh Cố gia.

Điều này làm cho Doanh Sương rùng mình.

Đoán chừng trừ hắn ra, không có ai sẽ đi chú ý một cái gã sai vặt vô danh như thế.

Mà gã sai vặt này mất tích, càng không gây nên bất kỳ gợn sóng nào, hắn vô thân vô cố, không có bất luận kẻ nào để ý.

"Ta đột nhiên biến mất, Doãn Mi nàng có lẽ sẽ rất khổ sở đi, sau này sẽ không có ai chăn ngựa cho nàng nữa."

"Tên Cố Trường Ca này vậy mà để cho Doãn Mi phải khổ sở, hắn càng đáng chết hơn!"

Bất quá vào lúc ấy, Doanh Sương vẫn còn ý nghĩ như vậy, nghĩ rằng ngoại trừ Doãn Mi ra, không có bất luận kẻ nào quan tâm đến việc hắn mất tích.

Theo hắn thấy, Doãn Mi như là một vệt sáng vào thời điểm mà hắn tuyệt vọng và bất lực nhất điến chiếu rọi cuộc đời hắn.

Nếu nhu Doãn Mi không thèm để ý hắn, như thế nào lại trợ giúp hắn nhiều như vậy?

Mà Doanh Sương, tự nhiên cũng đem hết thảy ân oán này, đều tính lên đầu Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca rất có thể đã phát hiện ra cái gì, bằng không làm sao hắn lại đột nhiên xuất thủ với một gã sai vặt.

Điều này khiến Doanh Sương ớn lạnh cả người, có cảm giác như nhược điểm bỗng nhiên bị Cố Trường Ca nắm được.

Thân thể của hắn lúc trước, rất có thể đã bị Thiên Hoàng Tử chiếm cứ.

Mà Cố Trường Ca hoàn toàn có thủ đoạn từ trong miệng của Thiên Hoàng Tử, biết rõ ngọn nguồn của mọi chuyện.

Cho nên, trong lòng Doanh Sương hoảng sợ, dự định quay về Thiên Hoàng sơn. Trước tiên tạm trốn tránh một khoảng thời gian đã.

Nói cho cùng, trước kia hắn chỉ là một gã sai vặt ngay cả đại sự đều chưa từng thấy qua, đột nhiên trở thành đại nhân vật cao cao tại thượng.

Thân phận chuyển biến cũng không có nghĩa là tâm tính liền có thể chuyển biến theo.

Vả lại, còn chưa kịp hưởng thụ, liền cõng cái nồi người thừa kế ma công này, biến thành ma đầu bị người người kêu đánh.

Chuyện này khiến Doanh Sương uất ức, suýt chút nữa chửi ầm lên!

Cho nên hắn không thể tiếp tục ở ngoại giới được nữa, với năng lực hiện tại của hắn, còn chưa đủ để ứng phó cục diện như vậy.

Mà khoảng thời gian này, Doanh Sương đột nhiên lật lọng, vừa xuất thế không lâu liền lập tức trở về Thiên Hoàng sơn, dẫn tới không ít đại tộc bảo trì trung lập trong Thái Cổ vạn tộc chế giễu.

Cảm thấy lần này Thiên Hoàng Tử xuất thế rất là mất mặt, ném hết mặt mũi của phụ thân hắn.

Ngay cả không ít cao tầng và những lão già của Thiên Hoàng sơn, đều cùng nhau nhíu mày.

Dù sao trước đó là Doanh Sương khăng khăng muốn xuất thế, mà bây giờ sau khi hắn gặp một chút khó khăn, liền chạy về Thiên Hoàng sơn.

Cái này gọi là cái gì? Ngay cả bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy mất mặt.

Cử động lần này, rất khác biệt so với Doanh Sương ngày trước, làm cho bọn hắn suy đoán có phải hắn đã mắc sai lầm trong tu luyện hay không.

Bất quá cũng không có ai suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Doanh Sương thân là dòng dõi của Doanh Thiên Hoàng, có hoàng đạo ấn ký bảo hộ, thần hồn phi thường kiên cố, không thể dễ dàng bị tồn tại nào đó đoạt xá được.

Nếu quả thật có người dám đoạt xá, chắc chắn sẽ tạo nên thanh thế kinh người, gây nên sự chú ý của bọn hắn.

Nhất thời, uy tín của Doanh Sương ở Thiên Hoàng sơn liền mất hết, ngược lại để cho Cố Trường Ca tự dưng có thêm nhiều điểm khí vận và giá trị thiên mệnh.

Tất cả chuyện này đều nằm trong dự tính của Cố Trường Ca.

Nói cho cùng Doanh Sương hiện tại, mặt ngoài là khoác lên cái danh hào đại nhân vật, nhưng thực tế hắn chỉ là một gã sai vặt chăn ngựa mà thôi.

Đối mặt với loại cục diện này, không có bị dọa cho xụi lơ, kỳ thật đã coi như không tệ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK