"Khởi bẩm tôn thượng."
"Người họ Cố, mười mấy năm trước đúng là có không ít người tới đây, chúng ta cũng không biết có phải người ngài muốn tìm hay không."
"Bọn hắn đang ở ngay cổ thành Thanh Thạch, trong thành cũng có Thần Vương cảnh tọa trấn."
Mấy vị Thiên Thần cảnh này nghe nói như thế, lập tức càng trở nên cung kính.
Thiếu chủ?
Có thể khiến cho một vị Thần Vương cảnh xưng hô như vậy, thân phận tuyệt đối càng đáng sợ hơn, ít nhất cũng đến từ Nội Vực.
" Cổ thành Thanh Thạch?"
Minh lão gật gật đầu.
Thần niệm Thần Vương cảnh quét qua, bao phủ rất nhiều cổ thành phụ cận, rất nhanh tìm được phương hướng.
Nếu là chuyện mà thiếu chủ bảo hắn làm, hắn nhất định phải làm cho tốt.
Nhất mạch bị trục xuất ra ngoài chuyện muốn làm nhất bây giờ là gì?
Đương nhiên là quay về gia tộc.
Cố Trường Ca làm thiếu chủ một mạch, mặc dù bây giờ còn chưa tiếp quản vị trí gia chủ, thậm chí ngay cả vị trí gia chủ tương lai cũng chưa được định ra.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiệm vụ của hắn.
Cố Trường Ca nghĩ rất đơn giản, những tộc nhân bị lưu vong tại ngoại vực này, hắn trước tiên nghĩ biện pháp đưa bọn họ trở về Nội Vực.
Đây không phải để cho nhất mạch kia của Cố Tiên Nhi nhớ ơn , hay là hắn cố ý lấy lòng.
Mà là đem tộc nhân mạch này nắm trong tay.
Thời khắc mấu chốt, cũng là một công cụ để uy hiếp.
Mặc dù nghe thì có vẻ Cố Trường Ca làm như vậy không có ý tốt gì, nhưng hắn làm như vậy khiến cho tất cả mọi người tìm không ra sơ hở.
Ngay cả mạch này cũng phải cảm ơn hắn khoan dung độ lượng, tộc lão các mạch còn lại dù biết tính toán của hắn, cũng không ngăn cản được.
Cố Trường Ca làm gì sai sao?
Không hề.
Hắn chỉ là bỗng nhiên trong lòng cảm thấy "áy náy", muốn đem nhất mạch năm đó đón trở về.
Về phần nhất mạch này có lẽ sẽ từ chối?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thể xảy ra, năm đó khi bị trấn áp, rất nhiều cường giả của mạch này bây giờ vẫn còn bị giam giữ trong đại lao Cố gia.
Đến lúc hắn trở thành gia chủ, thả hay không thả chỉ cần một câu nói của hắn mà thôi.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là tình hình còn chưa đến mức người ta gọi là tới huyết hải thâm thù, bởi vì không mấy người chết.
Nhất mạch bị đánh ép lưu vong này nếu như nói là hận, căn bản không thể hận được Cố gia, kẻ mà bọn hắn hận nhất có lẽ là Cố Trường Ca và phụ thân hắn.
Đương nhiên phụ thân hắn là vì bất đắc dĩ, vì nhi tử, hắn không làm cũng phải làm.
Mà năm đó nếu như không có sự cực lực ngăn cản của những mạch còn lại, chỉ sợ không phải đơn giản bị lưu vong như vậy.
Chuyện này Cố Trường Ca đã cân nhắc rất rõ ràng.
Đối với đồng tộc mà nói, những mạch còn lại chắc chắn cũng muốn mạch này có thể trở về, cùng nhau chống lại mạch của Cố Trường Ca.
Cố gia có lịch sử lâu đời như vậy, đến đời này lại xảy ra chuyện này, điều này cũng làm cho bọn hắn vô cùng đau lòng, cũng may không có lão tổ nào xuất quan.
Nếu không không biết bọn hắn sẽ bị mắng thành dạng gì.
Mà nhất mạch kia còn có lão tổ chôn ở bên trong tộc địa, không ai biết bọn hắn khi nào tỉnh lại.
Với tính tình nóng nảy của vị lão tổ kia, bọn hắn không cần sợ ai, đến lúc đó phụ thân Cố Trường Ca cũng không ngăn được, trừ phi tự mình đi đào một mạch tiên tổ.
Việc này sẽ trở thành tai họa ngăn cản Cố Trường Ca tiếp quản Cố gia.
Cho nên Cố Trường Ca đã sớm tính toán kỹ.
Trước tiên đem tai hoạ ngầm trong tộc giải quyết triệt để.
Đến lúc đó hắn trở thành gia chủ tương lai, bỏ xuống sĩ diện, nên nói xin lỗi thì xin lỗi, cần thả người thì thả người, hứa hẹn đền bù cho mạch đó.
Thù này cũng có thể được hóa giải không ít.
Về phần Cố Tiên Nhi, Cố Trường Ca sớm đã có kế hoạch.
Phải chi hắn xuyên qua sớm mấy chục năm, bây giờ sẽ có một vị biểu muội phiên bản Hoang Thiên Đế chạy theo sau rồi.
Như vậy thật sự rất thoải mái.
Nhưng hắn đã khoác lên mình nhân vật phản diện thì phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao loại cừu hận này, không phải nàng chết, thì chính là mình chết.
Trừ phi nàng có thể tha thứ cho mình?
Cố Trường Ca cảm thấy điều này không thực tế.
Đổi lại có người khoét xương của mình, đào mất đạo cốt của bản thân,hắn có thể tha thứ sao?
Trước khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi, hắn không thể xác định được.
Bây giờ biện pháp chính là, hoặc là giết chết hoặc là khống chế Cố Tiên Nhi.
Giết chắc chắn rất phiền toái, mà hắn cũng chưa chắc đã làm được.
Đương nhiên nếu như công bằng một đối một chém giết nhau, Cố Trường Ca không sợ thua.
Nhưng Cố gia phía sau mình, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy mình làm như thế.
Muốn chấp chưởng Cố gia, lại không muốn Cố gia xuất hiện lời dị nghị nào, thực lực của hắn bây giờ căn bản không làm được.
Cố Trường Ca cũng không rõ ràng Độ Ma Bình có tác dụng với Cố Tiên Nhi hay không , lúc trước bởi vì Diệp Lưu Ly ở hạ giới, cho nên đối phó dễ dàng hơn gấp trăm ngàn lần.
Mà kiểu nhân vật như Cố Tiên Nhi, bối cảnh sau lưng đương nhiên không thể yếu như Diệp Lưu Ly.
Đến lúc đó thân phận người thừa kế ma công của mình bị cao nhân đứng sau lưng nàng biết được, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Thượng giới bất hủ đạo thống, đều căm thù đến tận xương tuỷ với ma công, năm đó những kẻ thừa kế ma công chết ở trên tay tiên tổ hắn không biết bao nhiêu người.
Nhưng Cố Trường Ca nghĩ đến Cố Tiên Nhi là nữ hài, đó là điểm mấu chốt.
Ngược lại cảm giác chuyện này không hề phiền toái giống như hắn nghĩ.
Dù sao những thủ đoạn hắn đối phó với nữ nhân cũng không hề đơn giản.
Cố Tiên Nhi tuổi cũng không lớn, có lẽ cũng chính là tuổi mới biết yêu.
Mà Cố Trường Ca cảm thấy mình không có cao siêu cả, chỉ có mị lực đặc biệt cao.
Giết không được, thần phục không được, vậy thì để nàng yêu mình là được.
Chuyện này kể ra cũng thú vị a, dưới thủ đoạn của hắn, chuyện này không phải không có khả năng.
Oanh!
Rất nhanh, Minh lão căn cứ theo phân phó của Cố Trường Ca, tiến đến tìm kiếm chỗ ở của nhất mạch kia.
Có Thần Vương cảnh tọa trấn, ở Ngoại Vực chi địa này cũng được tính là hoàng đế một phương.
Tộc nhân Trường Sinh thế gia dù bị thất thế cũng không có người nào dám chạy tới khi dễ.
Mà Cố Tiên Nhi cũng vẫn âm thầm đi theo phía sau.
Nàng ngược lại muốn biết vị ca ca tốt hơn mười năm không thấy này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tai mắt của Cố gia ở Tây Lăng Châu, cũng rất nhanh đem mọi chuyện phát sinh ở đây truyền về Cố gia ở Nội Vực.