"Tiểu thư người không hiếu kỳ sao? Nghe nói là Chân Tiên cấm kỵ tuổi trẻ! Trường Ca thiếu chủ, thực lực của hắn tại Vô Thượng Thiên chính là không có đối thủ!”
"Đó cũng là thiếu chủ của gia tộc Trường Sinh Cố gia, đồng thời là truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, sau lưng còn có sự ủng hộ của Thái Sơ Ma Giáo.”
"Không thể tin được trên một người sẽ có nhiều quầng sáng như vậy!"
Trái ngược với phản ứng của Vương Tử Câm, Tú Nhi có vẻ rất mong chờ và ngưỡng mộ, vui mừng phấn khích.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ trước đây đối với truyền nhân của Thái Cổ Triệu tộc.
Vương Tử Câm rất thờ ơ, thậm chí còn chế nhạo, "Tú Nhi, ngươi biết cái gì?"
"Tư chất Chân Tiên? Cái này do cha hắn hô hào đúng không, nói con trai ông ta có tư chất Chân Tiên?”
“Ta nói cho ngươi nghe, đa phần loại thiên kiêu này đều chết rất nhanh, là pháo hôi sống không được bao nhiêu chương đâu.”
"Còn Cố Trường Ca? Nghe cái tên này liền biết không thể là nhân vật chính. Ở các kiểu phim tên nhân vật không có chữ Phàm, hay chữ Hạo, hoặc không mang họ Diệp thì không nên nói mình là nhân vật chính.”
"Vì vậy, cái tên mà ngươi nói đến thật ra cũng chỉ là một nhân vật pháo hôi mà thôi, ngươi kích động cái gì?”
Tú Nhi nghe tiểu thư nói như vậy, lập tức sững sờ, nó không hiểu mấy lời này, nhưng vẫn hiểu được ý của tiểu thư.
Cố Trường Ca, quyền thế ngập trời và sở hữu nguồn năng lượng đáng sợ ở Vô Thượng Tiên trong mắt tiểu thư, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chỉ là một nhân vật nhỏ?
“Nói rồi ngươi cũng không hiểu, những cái này đều là tuyến đi đó. Nếu đúng theo quy trình thì hiện tại sẽ có một người tên Phàm gì đó, đắc tội Cố Trường Ca kia sau đó cường thế vả mặt hắn.”
Vương Tử Câm lắc đầu bất lực nói.
Kiếp trước, nàng xem trong tất cả các loại tiểu thuyết mạng, tác giả ngây thơ nào lại đặt cho nhân vật chính một cái tên như vậy.
Vẻ ngoài này là một nhân vật đỡ đạn, người được sử dụng để tạo nên một khuôn mặt tốt.
Nhưng Tú Nhi hết lần này đến lần khác nhìn một cách ngưỡng mộ.
"Hừ, tiểu thư, người không được nói Trường Ca thiếu chủ như vậy. Người bởi vì chống lại người thừa kế Ma Công mà bị trọng thương bản nguyên, suýt chút nữa bỏ mạng tại Tiên Cổ đại lục.”
"Sư muội có xung đột với hắn cũng được hắn cứu ra từ tay người thừa kế Ma Công. Nghe nói Trường Ca thiếu chủ phong thần như ngọc, siêu phàm thoát tục…”
Tú Nhi tràn đầy tức giận, giống như một fan hâm mộ nhỏ của Cố Trường Ca.
“Thôi đi, sao không đi làm nha hoàn cho người ta luôn đi?” Vương Tử Câm vội vàng bảo nàng im lặng, nhìn thấy bộ dạng của nàng, đột nhiên không nói nên lời.
So với người trẻ tuổi bị kiêng kỵ được tương truyền kia, nàng càng có hứng thú với người thừa kế Ma Công hơn.
Ầm ầm!
Rất nhanh, một cơn chấn động dữ dội, cỗ xe vượt qua rào cản không gian hai vực.
Hỗn loạn và sóng gió nổi lên, giống như những thiên thạch khổng lồ rơi xuống, phát ra những làn sóng đáng sợ.
Nhưng mà, những dao động kinh khủng này lại bị tay áo của lão đánh xe phất lên, một tầng gợn sóng lan tràn, gió nhẹ cuốn đi, xuất hiện vô cùng điêu luyện tự nhiên.
“Tiểu thư, trước mặt là cương vực Vô Lượng Thiên, chúng ta trực tiếp rời khỏi hay là đi Đạo Thiên Cổ thành?” Lão xa phu lạnh nhạt hỏi.
“Xà gia gia, đi đến Đạo Thiên Cổ thành đi.” Vương Tử Câm mỉm cười đáp lại.
Rầm!
Sau một khắc, xe ngựa lập tức phá vỡ không gian, lập tức đi xa nghìn vạn dặm, hướng về Đạo Thiên Tiên Cung mà đi.
Những ngày này, nơi đây càng sôi động hơn.
Rất nhiều đạo thống cùng đại giáo đều có tu sĩ phái đệ tử và cường giả giáng lâm.
Đặc biệt là khi biết rằng Cố Trường Ca xuất hiện Tiên Cổ đại lục, có ý định buộc Tiên Cổ Long tộc phải phục tùng, khiến nhiều người kinh ngạc.
Thủ đoạn của Cố Trường Ca đủ làm người ta kinh ngạc.
Thân là thế hệ trẻ tuổi, lại có dũng khí ra tay với Tiên Cổ Long tộc, gan lớn như vậy, làm rất nhiều cường giả thế hệ trước cũng khó lòng bình tĩnh.
Ngay sau đó, Vương Tử Câm, Tú Nhi cùng lão xa phu, hai người hầu và một chủ nhân, đến bên trong Đạo Thiên Cổ thành.
Tuy nhiên, để che giấu người khác, Vương Tử Câm vẫn cải trang thành nam giới, một thân trường sam màu xanh,vòng eo tinh tế, nước da trắng ngần.
Giọng nói cố ý thô ráp, nhưng nó mang ý tinh tế và mềm mại.
"Tiểu thư ..." Tú Nhi đang muốn mở miệng.
"Cốc"
Vương Tử Câm gõ xuống trán của nàng, trừng mắt nhìn nàng, "Ta nói bao nhiêu lần rồi, bên ngoài phải gọi ta là công tử biết không?”
"Đau quá, em biết rồi công tử….”
"Còn nhỏ xương cứng, hiện tại vẫn là muội muội... đây là cái thói thường gì ..."
Vương Tử Câm bóp chặt chiếc cằm thanh tú và hoàn mỹ, nghe vài tin tức xảy ra gần đây trong Đạo Thiên Cổ thành, trong lòng không khỏi sửng sốt.
Nàng đến đây, kỳ thực, thứ nàng muốn nhìn thấy chính là đệ đệ cá ướp muối của mình.
Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy rằng mọi thứ hơi kỳ lạ. Chỉ là tiết tấu pháo hôi của Cố Trường Ca sẽ không thay đổi, chỉ là không biết có thể sống được bao nhiêu chương.
Nghĩ đến đây, chủ tớ ba người cũng theo các tu sĩ, đến Tiên Cổ đại lục, muốn tham gia náo nhiệt.
...
((( Truyện được dịch bởi Tiên Vực )))
Tiên Cổ đại lục, bên ngoài Long đảo.
Rất nhiều trận văn quang hoa ngút trời, ngũ sắc rực rỡ, hào quang sáng lạn.
Tình hình căng thẳng, không khí vô cùng ngưng trọng, nơi ngày thường thanh tịnh như thánh địa, tràn ngập tư thế hào hùng khí tức như muốn sát phạt.
ầm ầm!
Những chiếc chiến thuyền cổ xưa, nghiền ép mà đến, băng ngang trên chân trời, như là từng toà Thái Cổ Ma Sơn, khí thế ngập tràn, nguy nga khủng bố.
Ma khí ngập trời, chiến ý kinh người.
“Cố gia tiểu nhi, ngươi đừng mơ tưởng muốn Long tộc ta thần phục. Từ xưa đến nay, Long tộc ta tung hoành thiên địa, cho dù Tiên cũng không khuất phục,! Ngươi một đứa nhỏ lại dám xuất khẩu cuồng ngôn?”
Trên bầu trời Long đảo, hư không mơ hồ, một nam tử trung niên khuôn mặt không giận mà uy xuất hiện.
Trên đầu hắn mang theo Long Tộc Hoàng Kim Long quan, cặp sừng rồng đặc trưng của Long tộc, khí tức chính là Thánh Nhân cảnh!
Chính là tộc trưởng hiện tại của Long tộc!
“Tộc trưởng Long tộc nói lời ấy không đúng rồi. Cố mỗ chỉ là một tên hậu bối. Làm sao dám bức ép các người?”
"Mặt khác, ngày đó Long tộc hạ Chân Long lệnh, phái Vũ Nhân tộc đột kích giết Cố mỗ, hôm nay Vũ Nhân tộc đã thần phục. Thù này nên tính như thế nào bây giờ?
Vào lúc này, Cố Trường Ca chắp tay đứng ở nơi đây, quan sát rất nhiều cường giả Long tộc đứng phía dưới, nghe vậy cười nhạt hỏi một tiếng.
"Ngậm máu phun người, tiểu bối như ngươi muốn đánh thì đánh đi. Lúc này, ngươi tính kế chiếm chính nghĩa, định hãm hại sự trong sạch của tộc ta. Tội này đáng chết!"
Có cường giả Long tộc vô cùng tức giận khi nghe thấy điều này, trong mắt hắn tràn đầy tức giận cùng hận ý.
Bọn hắn chưa bao giờ gặp phải sự sỉ nhục như vậy trước đây, cả tộc trên dưới đều bị áp chế bởi Cố Trường Ca!
"Không, có lẽ các người sai rồi. Vãn bối không cố gắng giành lấy công lý, mà chỉ muốn giành lại công bằng cho chính mình." Cố Trường Ca mỉm cười, lắc đầu nói.
"Nếu Long tộc thà chết chứ không chịu đầu hàng, đừng trách Cố mỗ ra tay không lưu tình.”
Vừa nói, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một vòng mặt trười màu đen.
Loại chấn động đó dường như chiếu rọi cửu thiên bát hoang , như một vòng mặt trời thiêu thiên khung, mây đen ngàn vạn dặm, pháp tắc chí cường sôi trào.
Nó là bản mô phỏng đạo khí của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, Luân Hồi Cổ Luân được lấy khi Cố Trường Ca giết Diệp Lăng.
Đương nhiên, nếu là Luân Hồi Cổ Luân thật sự, thần uy mênh mông, có thể diễn hóa thành Lục Đạo Luân Hồi, chưởng duyệt sinh duyên, uy lực vô cùng!
Nhưng cho dù là hàng nhái, hiện tại cũng cực kỳ bạo ngược, vượt xa thánh khí bình thường.
Rầm!
Vào lúc này, rất nhiều phù văn hiện lên, kim quang như triều cuốn tới.
Bây giờ Cố Trường Ca muốn cho mọi người thấy thân phận truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, thì đây đương nhiên là thời điểm hoàn hảo.
Hơn nữa, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn tại thời kì Tiên Cổ có ý nghĩa rất không bình thường.
Có tầng tên tuổi này bên người, có thể giúp Cố Trường Ca giảm bớt rất nhiều phiền phức.
"Tê, cái này lại là ..."
"Luân Hồi Cổ Luân, không phải là đạo khí chân chính…”
"Đạo khí mô phỏng của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn năm đó.”
"Hóa ra là thứ này. Không ngờ Cố Trường Ca còn thân phận như vậy!"
Khoảnh khắc mặt trời đen mọc lên, rất nhiều đạo thống và tu sĩ gần đó đều kinh ngạc trợn to hai mắt.
Đây là điều mà không ai ngờ tới.
Nếu Cố Trường Ca không đích thân ra mặt, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được hắn vậy mà lại là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn ở thời kỳ Tiên Cổ.
"Làm sao có thể, Cố Trường Ca thực sự sở hữu thứ này?"
"Rốt cuộc mối quan hệ giữa hắn và Luân Hồi Cổ Thiên Tôn là gì?"
Nếu Cố Trường Ca không biết Luân Hồi pháp của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, vậy căn bản hắn không thể thúc động được món đạo khí mô phỏng này.
Trong tình huống này, Cố Trường Ca và Luân Hồi Cổ Thiên Tôn không thể không có quan hệ gì với nhau.
Cho dù các tộc Tiên Cổ có mạnh đến đâu, cho dù kiên cường chống cự cũng không thể ngăn cản thế lực phía sau Cố Trường Ca, huống chi hôm này còn có đại trưởng lão đứng bên cạnh hắn!
Lúc này, rất nhiều thành viên cao cấp của Tiên Cổ tộc quần bắt đầu động tâm, trong hoàn cảnh hỗn loạn ngày nay, muốn đi theo Cố Trường Ca không phải là không thể.
"Chết tiệt! Tên này còn có thân phận này..."
"Vậy thì hỏng rồi! Bằng không thì chúng ta hàng đi.”
Trong các toà Long đảo, rất nhiều người Long tộc, sắc mặt thay đổi, biến sắc tái nhợt.
Trong hoàn cảnh hôm nay, không có nhiều hy vọng cho bọn hắn.
Bọn hắn đã không còn là Long tộc của thời kỳ huy hoàng.
"Tiểu bối, ngạo cốt Long tộc của ta sẽ trường tồn, bọn ta thà chết chứ không chịu đầu hàng, ngươi đừng mơ bắt bọn ta đầu hàng!"
Rầm!
Ở sâu trong Long đảo vang lên âm thanh rung trời, vài đạo khí tức Chuẩn Chí Tôn cảnh thức tỉnh, cường hoành vô cùng
Hơn nữa, đây còn là Chuẩn Chí Tôn không gì có thể so sánh được , chí ít cũng là Chuẩn Chí Tôn cảnh thất, bát trọng thiên!
"Đại trưởng lão."
Cố Trường Ca khẽ mỉm cười nói với Đại trưởng lão bên cạnh.
Đại trưởng lão sắc mặt phức tạp liếc hắn một cái, bất lực thở dài.
Vù!!
Hắn xuất ra một chưởng.
Sức mạnh của chí cường đã quét sạch thiên địa, thế giới như bị nhấn chìm.
Gần như ngay lập tức, vị Chuẩn Chí Tôn cảnh cũng triển khai thủ đoạn mạnh nhất của bản thân.
Vô số thanh âm Long tộc đang tụng kinh và cầu nguyện vang lên từ trời đất, ánh sáng và kinh mạch tràn ngập, chính là pháp quyết Chuẩn Chí Tôn.
Bùm!
Hư không đang run rẩy, tất cả các loại ánh sáng bay lên!
Khi tổ khí đang thức tỉnh, mênh mông thần uy, muốn tràn ra cuồn cuộn vòm trời.
Phốc một tiếng!
Nhưng ngay sau đó, hắn liền ho ra máu, lập tức không chống lại được mà bay ngược về phía sau, ngày đó hư ảnh tiên tổ đều không địch nổi, thì sao hắn có thể chống lại Đại trưởng lão?
"Giết!!"
"Giết! !"
"Giết!!"
Mà lúc này cũng có ba đạo hào quang kinh thiên động địa từ các nơi khác phóng tới.
Một đội quân khổng lồ đánh tới, cuồn cuộn như một dòng nước lũ.
Cảnh tượng này giống như cọng rơm cuối cùng đã nghiền nát con lạc đà, khiến nhiều tộc nhân của Long tộc tuyệt vọng.
Hắc Thiên Ưng, Cổ Đằng Xà, Thần Ngạc các tộc quần, trùng trùng điệp điệp, che khuất bầu trời đang giết đến đây.
Nhưng rõ ràng, bọn hắn không đến đây để giúp Long tộc!
"Long tộc hôm nay đã xong rồi."
Ở phía xa, tất cả các tu sĩ đạo thống nhìn thấy hết thảy, ai ai cũng nghĩ như thế, trong lòng run sợ.
"Công tử nhìn xem, đây chắc chắn là Trường Ca thiếu chủ! Phong thái này thật sự khác với người thường!"
Ở ngọn núi xa hơn, Tú Nhi nắm lấy tay Vương Tử Câm, hưng phấn nói, như thể fan trung thành gặp được người mà nàng sùng bái nhất….
Giữa núi non trùng điệp, đông đảo tu sĩ cùng sinh linh, đều là từ các nơi chạy đến, muốn tận mắt thấy trận náo nhiệt hôm nay.
Tiên Cổ Long Tộc từ thời kỳ Tiên Cổ sừng sững không ngã, truyền thừa lâu đời, thế lực khổng lồ, ai dám đắc tội với bọn hắn?
Bình thường tại Tiên Cổ đại lục đều là phách lối cuồng vọng đã quen, ai cũng không để vào mắt.
Bây giờ gặp được người so với bọn hắn càng cường thế hơn, bị áp bách đến một bước này.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ cũng đang chờ mong, hy vọng nhìn thấy Tiên Cổ Long Tộc hôm nay chịu thiệt thòi lớn, mài đi khí diễm phách lối của bọn hắn.
Lời này của Tú Nhi, không ít người cũng nghe được, bất quá bọn hắn cũng đều không để ý đến.
Bọn hắn xem cái này không thể bình thường hơn được nữa, dù sao đây chính là chủ ý của Cố Trường Ca nha, bây giờ thế hệ trẻ tuồi, có nữ tử nào không ngưỡng mộ?
Nghe vậy, Vương Tử Câm có chút im lặng nhìn về phía nàng, sau đó mới gật đầu nói:
"Nhìn dáng vẻ kích động hưng phấn của ngươi kìa, bất quá dáng vẻ của Cố Trường Ca trái lại thật là đẹp mắt, bề ngoài rất dọa người, đem lại cho người ta loại cảm giác siêu phàm thoát tục."
"Trách không được sẽ có nhiều người ngưỡng mộ như vậy."
Nàng cũng không nói nhiều.
Dù sao thế gian này mấy ai còn phải mang vẻ mặt xấu xí chứ?
Ngay cả nàng cũng cảm thấy hắn nhìn rất đẹp mắt, vẻ bể ngoài tự nhiên không thể nói.
Những năm này, tu hành tại Nhân Tổ điện, Vương Tử Câm thường thấy những tuổi trẻ Chí Tôn muôn hình muôn vẻ, nguyên một đám tin tưởng vững chắc bản thân là Vô Địch, đạo tâm cường đại.
Thế nhưng là mỗi lần bị đánh bại, hoặc là nhận đả kích to lớn, liền không gượng dậy nổi, kiếp trước nàng biết rõ những nhân vật như vậy là không đảm đương nổi.
Cái gì đại đế, cổ hoàng, không người nào là bất khuất, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh?
Vương Tử Câm cảm thấy mình là một người nông cạn, nhìn người khẳng định không thể chỉ nhìn lần đầu tiên mà phán quyết được.
Cho nên nàng cũng không tốt đến phán định Cố Trường Ca là người như thế nào.
Còn phải tiếp xúc qua mới biết được.
"Đúng không, ta nói không sai, Trường Ca thiếu chủ chính là người tuấn tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi hiện tại..!" Tú Nhi rất là hưng phấn nói.
"cái bộ dạng này, cùng bình thường, khuôn mặt thanh tú kia hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhân vật chính, hôm nay lại còn bức bách Tiên Cổ Long tộc này thần phục, ngược lại tất cả hành động này không giống với việc nhân vật chính sẽ làm.”
"Cũng không biết hắn có đắc tội với nhân vật chính nào hay không?
Vương Tử Câm gật đầu, nhìn chằm chằm vào thân ảnh nơi xa của Cố Trường Ca, bên trong con ngươi hiện lên tia khác thường.
Nàng nói vẫn còn thầm dò xét, luôn cảm thấy trên thân của Cố Trường Ca, tựa hồ có chút cảm quen thuộc, cảm giác bất nhập lưu với thế giới này.
Rõ ràng thoạt nhìn tu vi không đến Chân Thần cảnh, vì sao làm cho nàng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm như có như không, tim đập nhanh?
Đây là lần đầu tiền nàng không thể nhìn thấu được tu vi của một người trẻ tuổi.
Muốn biết rõ lúc trước bất kể là tuổi trẻ Chí Tôn như thế nào, tại trước mặt nàng cũng khó có thể che dấu bản lĩnh chân thực.
Tiện tay có thể đánh bại, lại để cho Vương Tử Câm cảm giác bọn hắn cũng không quá đáng như thế.
Nhưng là hôm nay tại chú ý trên người Cố Trường Ca, nàng vậy mà phát hiện trường hợp đặc biệt tồn tại, tựa như có tầng sương mù chỗ bao phủ, rất là thần bí.
Phải biết rằng ngay cả danh xưng Chân Tiên chuyển thế Giang Sở Sở, cũng không có khả năng đem lại cho nàng cảm giác này.
Cái này rất kỳ quái.
Trực giác của Vương Tử Câm rất chuẩn, thậm chí dựa vào trực giác này, nàng phát hiện ra thực lực chân chính của lão xa phu kia.
Dưới cái nhìn của nàng, hiện tại Cố Trường Ca lấy loại thế sự này đè người, đùa quen như vậy , rất hiển nhiên là kẻ đã dùng nhiều lần.
Bình thường tuổi trẻ Chí Tôn, ở thời điểm này nhiều nhất là đang cùng thế hệ khiêu chiến, tiểu đả tiểu nháo, vậy mà Cố Trường Ca lại là đang mưu đồ toàn bộ Tiên Cổ tộc đàn.
Loại quyết đoán cùng năng lực này , hiển nhiên không phải những tuổi trẻ chí tôn kia trước đó nàng nhìn thấy có thể so sánh được!
Vương Tử Câm thừa nhận chính mình trước đó đã xem thường Cố Trường Ca, sự tình cũng không phải như nàng suy nghĩ.
Cho nên trong nội tâm nàng ngược lại là đối với Cố Trường ca càng phát ra hiếu kỳ, hứng thú.”
“Cố Trường Ca này không đơn giản như vậy." Vương Tử Câm không khỏi cảm thán một câu.
"Ồ, công tử, đây là lần đầu tiên người nói thế hệ trẻ tuổi không đơn giản đấy.”
Tú Nhi nghe nói như thế, không khỏi rất ngạc nhiên mà nói, một bộ dạng bị khiếp sợ.
Sau đó nàng càng là cao hứng, xem ra tiểu thư cũng đã hiểu rõ đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Nghe đồn về Trường Ca thiếu chủ, nàng nói rất nhiều lần, thế nhưng là Vương Tử Câm cũng không thèm để ý.
Hiện tại gặp được chân nhân, dù sao nàng cũng nên tin tưởng nha?
Vương Tử Câm tự nhiên không có khả năng sẽ giải thích cho Tú Nhi hiểu, dù sao cảm giác rời khỏi Nhân Tổ điện lần này của nàng, đi ra thế giới bên ngoài là đúng.
Vừa đến Vô Lượng Thiên, liền gặp phải người khiến cho nàng nảy sinh hứng thú.
“Công tử, chiến thuyền của Trường Sinh Vương gia ở bên đó! Vô Song thiếu chủ hẳn cũng ở đó.”
Lúc này, bỗng nhiên Tú Nhi chỉ vào đám tu sĩ cách đó không xa, kinh hỉ nói.
Chiến thuyền cổ hoành không, có quang hoa ngút trời, rất nhiều tu sĩ có khí tức cường giả đứng ở đó.
Cờ hiệu Trường Sinh Vương gia phấp phới, một chữ Vương to lớn hùng vĩ và cổ điển, cho thấy nội tình cường đại của Trường Sinh Vương gia.
Người trẻ tuổi cầm đầu, con ngươi toát lên ánh vàng rực rỡ, khí vũ hiên ngang, có vẻ rất thần bí.