Thời điểm chuyện này nhanh chóng truyền đi.
Ngay tại lúc đó, Vô Thượng Phong.
Gió núi thổi qua, mây mù lượn lờ, giống như mang theo ngọc, vờn quanh khắp nơi.
Vốn là cảnh tượng đẹp không tả xiết, bây giờ càng giống như tiên cảnh.
Tiên ba nở rộ, thánh hoa chói lọi, dòng chảy thanh tuyền, kêu leng keng.
"Có chuyện gì, mau nói đi."
Cố Trường Ca chắp tay đứng trên đỉnh núi, áo bào tung bay, thần sắc sâu thẳm.
Thanh âm hắn bình tĩnh, đưa lưng về phía biểu tình phức tạp xoắn xuýt, nhất thời không biết nói gì của Cố Tiên Nhi.
Bây giờ trên người Cố Trường Ca đã không nhìn thấy chút thương thế nào, ngay cả khí tức cũng không có biến hóa gì.
Đào đi đại đạo chi cốt, đối với Cố Trường Ca một chút ảnh hưởng cũng không có.
Bất quá vì phối hợp một màn này, sắc mặt của hắn vẫn có vẻ tái nhợt.
Đây là ngày thứ ba hắn công khai chân tướng.
Ngày đó sau khi Cố Nam Sơn hủy diệt toàn bộ sinh linh của Hải Vương cung, Cố Trường Ca phân phó một đám cường giả Thái Sơ Thần Giáo dọn dẹp chiến trường.
Còn hắn thì về Vô Thượng Phong, trong lúc đó không nói câu gì với Cố Tiên Nhi, tự nhiên cũng không có nảy sinh ra cái gì với nàng.
Hắn và Cố Tiên Nhi tựa như trong nháy mắt liền trở thành người xa lạ.
Tay áo màu xanh đang tung bay.
Ba ngàn sợi tóc bay toán loạn, bị gió thổi qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiên Nhi kinh ngạc nhìn Cố Trường Ca, trong lòng đủ loại ý nghĩ đang quay cuồng.
Nàng vuốt mép váy, trong lòng không bình tĩnh như mặt ngoài, ngay cả xương ngón tay giờ phút này cũng có chút trắng bệch.
Ba ngày này, chính là dáng vẻ Cố Trường Ca biểu hiện ra.
Ngay từ đầu Cố Tiên Nhi còn tưởng rằng Cố Trường Ca sẽ giải thích với nàng chuyện năm đó, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Theo nàng thấy, ngay trước mặt thiên hạ Cố Trường Ca đã giải thích rõ chuyện năm đó, cũng nói muốn đền bù cho nàng.
Cái này không phải thể hiện thái độ là Cố Trường Ca xin lỗi nàng sao?
Hơn nữa, hắn còn làm tổn thương bản thân, chuyện đào đạo cốt trả nàng, cũng nói không cho phép những người khác tổn thương nàng.
Trước mặt nhiều đạo thống đại giáo,nói như thế, quả thực khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Loại thái độ cường thế mà lãnh khốc, lúc đó khiến đầu Cố Tiên Nhi ong ong, cảm thấy trước nay chưa từng an lòng đến vậy.
Cố Trường Ca mặc dù xấu xa, nhưng một ca ca như vậy, hình như cũng không tệ cho lắm.
Cho nên nàng cũng tính miễn cưỡng tha thứ cho Cố Trường Ca, đối với việc mười mấy năm trước hắn làm sẽ bỏ qua.
Từ nay về sau, ân oán giữa hai người xóa bỏ, ai cũng không nợ ai.
Thế nhưng Cố Tiên Nhi không nghĩ tới, sau hôm đó, Cố Trường Ca tựa như quên mất nàng, đừng nói giải thích với nàng, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Thái độ lạnh lùng, cực kỳ giống lúc ban đầu nàng không muốn phản ứng Cố Trường Ca.
Cái này khiến nàng ngơ luôn, hoàn toàn không cách nào lý giải.
Nàng cảm thấy Cố Trường Ca thật sự bởi vì việc khoát xương năm đó mà áy náy, muốn đền bù, chỉ là việc bí ẩn không muốn cho người biết, Cố Trường Ca còn chưa nói ra.
Thế nhưng vì sao, việc bây giờ cùng với suy nghĩ của nàng, chênh lệch có chút lớn thế?
Dường như...Cố Trường Ca hiện thân ngăn cản Hải Vương cung trả thù nàng, làm tất cả mọi việc, chỉ vì thừa nhận thân phận của nàng, chỉ vì trả lại cho nàng công đạo năm đó.
Cũng có lẽ chỉ vì ngăn chặn chiều hướng của tộc nhân.
Sau khi đem khối kia xương trả lại cho nàng, giữa hai người phảng phất không có bất kỳ quan hệ gì.
Ân oán của hai người, cùng nhau giải quyết, mỗi người một ngả.
Loại quan hệ huynh muội ở mặt ngoài, tự nhiên không cần phải duy trì.
Đối với kết quả này, Cố Tiên Nhi không tin, cũng không muốn chấp nhận như vậy.
Nàng cảm thấy Cố Trường Ca khẳng định là có bí ẩn gì không muốn người biết, cố ý giả vờ thành như vậy, bây giờ hắn chính là cố ý đối với nàng như thế.
Thái độ đó của Cố Trường Ca, chỉ là không muốn để cho nàng đi tìm hiểu hắn!
Cho nên, Cố Tiên Nhi chủ động tới cửa, đến Vô Thượng Phong, tìm được Cố Trường Ca, còn muốn hỏi hắn tiền căn hậu quả việc đó.
Giờ phút này, nghe được Cố Trường Ca nói như vậy, Cố Tiên Nhi hít sâu, khôi phục thần sắc thanh lãnh như trước kia.
"Cố Trường Ca, mọi thứ ngươi làm vào ba ngày trước, đến cùng có mục đích gì?" Thanh âm của nàng vô cùng bình tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh nghiêm túc.
Cố Tiên Nhi cảm thấy mình cần phải xé toang lớp nguỵ trang của Cố Trường Ca.
Có cái gì mà khó nói, nói ra không được sao? Cần phải một mình giấu đi?
Cố Trường Ca trước đó rõ ràng đối với nàng tốt như vậy, nàng không tin tất cả đều là dáng vẻ do Cố Trường Ca giả bộ.
Cố Trường Ca thật ra là người trong nóng ngoài lạnh.
"Có mục đích gì? Cố Tiên Nhi, đây chính là việc ngươi chạy tới hỏi ta sao? Ta còn tưởng rằng là việc gì lớn."
"Ngươi làm ta quá là thất vọng."
"lãng phí thời gian này, ngươi giữ lại tu hành không tốt sao? Hay là cho rằng từ nay về sau, ta không thể ra tay trấn áp ngươi nữa? Không có động lực tu hành?"
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca tựa hồ sững sờ.
Sau đó xoay người lại, nhìn về phía nàng, thanh âm mang theo cười nhạo nói.
Phảng phất như nhìn thấy cái gì rất ngu xuẩn.
Cố Tiên Nhi bị sự tùy ý,thái độ khinh thường của hắn chọc giận, mũi ngọc tinh xảo nhíu một cái, thanh âm thanh lãnh nói, " Cố Trường Ca, ngươi ít giả bộ đi, đừng tưởng rằng như thế có thể che giấu được ta."
Cho tới nay, Cố Trường Ca lấy đủ các thủ đoạn, muốn bức bách nàng cố gắng tu hành, đây là cái hắn am hiểu nhất.
Cho tới bây giờ, mục đích này vẫn không có thay đổi.
Sơ hở rõ ràng như vậy, Cố Trường Ca thật cho là nàng phát hiện không ra?
Cố Tiên Nhi nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn.
Danh Sách Chương: