Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rống "

Lúc này, chỗ sâu nhất trong hang động, có một đôi mắt màu đỏ dữ tợn hiển hiện, tựa như ngọn đèn lồng nhỏ.

Một hung thú giống như Long Quy gào thét vồ tới, chuẩn bị ăn thịt hai vị khách không mời xông vào địa bàn của nó.

Cố Trường Ca liếc mắt nhìn nó, tiện tay vung lên, hư không lập tức vặn vẹo.

Hư không trước mắt vô cùng quỷ dị tựa như thấu kính, xuất hiện tầng tầng gợn sóng.

Hung thú kia sợ hãi đến cực điểm, lập tức kẹt ở nơi đó, sau đó bành một tiếng, bị lực lượng hư không xoắn nát thành một mảnh tro tàn.

Nhìn thấy một màn này, Doãn Mi mặc dù có chút chấn kinh, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bởi vì sự cường đại của Cố Trường Ca, hoàn toàn vượt xa khả năng tưởng tượng của nàng .

Chỉ sợ ngoại trừ chính Cố Trường Ca ra , cũng không ai có thể biết được thực lực của hắn rốt cuộc đã đến bước nào.

"Ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Cố Trường Ca nói, tùy tiện dọn dẹp hang động.

Thương thế của Doãn Mi thực sự rất nặng.

Nàng cần phải điều dưỡng thật tốt.

Sau đó còn cần nàng lại ủy khuất một chút, tiếp tục kế hoạch nhằm vào Diệp Lăng, Doãn Mi là một nhân tố không thể thay thế được.

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca lấy ra không ít thần đan diệu dược tới.

Tử Cực lệnh của Tử Cực Đan Tông trong tay hắn.

Cho nên hắn không thiếu đan dược chút nào, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Hắn một mạch cũng lấy ra không ít.

Đan tức mờ mịt, mùi thơm ngào ngạt lượn lờ ở chỗ này.

Hiệu dụng đông đảo, điều dưỡng nguyên thần, thân thể toàn thân, vững chắc Linh Hải

"những chuyện còn lại cũng không cần suy nghĩ nữa, trước tiên đem thương thế điều dưỡng tốt rồi nói sau." Cố Trường Ca nói.

“ Vâng, ta biết! chủ nhân."

Doãn Mi cũng không nói nhiều, lấy một số đan dược có hiệu quả không tệ với thương thế của nàng.

Đoạn thời gian này, linh đan diệu dược trên người nàng thực sự tiêu hao rất lớn, bằng không thương thế cũng sẽ không kéo dài như vậy.

Rất nhanh, sau khi nuốt xuống đan dược Doãn Mi bắt đầu ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người rất là bình tĩnh, thu lại mị hoặc ngày thường.

Nhìn trông thanh khiết lại hiển lên vẻ tái nhợt.

Ông!

Trên người nàng hiện lên phù văn mờ nhạt, chín cái đuôi cáo xoã tung trắng như tuyết, lấp lóe quang trạch, cũng theo đó vẫy vẫy.

Thương thế thực sự đang chuyển biến tốt đẹp.

Cố Trường Ca mắt nhìn thấy cảnh này, khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh khẽ động, rời khỏi miệng hang động này.

Lời nói đơn gian không còn tác dụng, lúc này phải có hành động thực tế một chút.

Mà lúc này, chú ý tới khí tức của Cố Trường Ca biến mất.

Doãn Mi đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt.,

Nàng nhìn về phía hang động trống rỗng, biểu cảm có hơi thất vọng, còn có chút khổ sở.

Bất quá rất nhanh, nàng lại lắc đầu, đem sợi cảm xúc này vứt đi.

Mình đang suy nghĩ cái gì?

Bình bất quá chỉ là một quân cờ trong tay Cố Trường Ca mà thôi, hắn hiện thân đến đây cứu mình, đã tốt lắm rồi.

Mình còn đang nghĩ cái gì vậy?

Đương nhiên Doãn Mi mặc dù tự an ủi mình như thế, nhưng trong lòng nàng kỳ thật vẫn có chút khổ sở.

Nhất là hiện tại lại bị thương, khó tránh khỏi có chút hối hận.

Trong nháy mắt, sắc trời bên ngoài dần ảm đạm xuống.

Doãn Mi cũng rời khỏi trạng thái điều dưỡng, đan dược Cố Trường Ca cho đương nhiên không cần nhiều lời, hiệu quả chữa thương vô cùng tốt.

Mắt nàng nhìn bên ngoài bóng đêm dần dần hạ xuống.

Thần sắc có chút tiếc nuối, giống như là đang chờ mong cái gì, nhưng cuối cùng chờ mong này cũng tan đi.

Cố Trường Ca sau khi cứu nàng liền rời khỏi.

Nghĩ tới đây, Doãn Mi đốt một đống lửa.

Bất quá không cảm nhận được bao nhiêu nhiệt độ.

Con ngươi màu hồng ngọc , lẳng lặng nhìn qua đống lửa, giống như muốn nhìn đống lửa mà quên đi cô độc.

Mà lúc này, lỗ tai Doãn Mi hơi động một chút, nàng chợt nghe thấy bên ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân.

Nàng quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Cố Trường Ca mang theo một chút trái cây sạch sẽ trở về, đồng thời còn lấy một chiếc lá sen xanh biếc đựng nước.

Có chút ánh lửa hắt lên khuôn mặt quen thuộc, khiến Doãn Mi nhịn không được có chút kinh hỉ.

Nguyên lai Cố Trường Ca cũng không phải rời đi.

"Chủ nhân "

Cố Trường Ca trên mặt lộ ra nụ cười, "Thương thế thế nào?"

Một đoàn đống lửa nhảy lên.

Doãn Mi đang chống đỡ đầu, nghiêng đầu nhìn đống lửa, cằm đặt ở trên đầu gối, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh lửa.

Nàng có chút kinh ngạc nhìn qua hắn, trong mắt tràn ra kinh hỉ .

Cố Trường Ca đi qua, đem trái cây cùng nước đưa cho nàng.

"Đói bụng không?"

"Thuận tiện đi giải quyết một chút phiền toái." Cố Trường Ca lại thuận miệng nói một câu.

Dường như giải thích với Doãn Mi hắn vì sao bỗng nhiên rời đi.

Đương nhiên, giải quyết phiền toái gì cũng không quan trọng , quan trọng là hắn không có ý định rời đi.

Nói với Doãn Mi như vậy là đủ rồi.

Cố Trường Ca nắm chắc điểm này, biết được nàng hiện tại bị thương, làm thế nào để hiệu quả trấn an tốt nhất.

Nghe vậy, Doãn Mi nhận lấy trái cây Cố Trường Ca đặc biệt vì nàng mà rửa sạch sẽ, trong lòng càng thêm cảm động.

Suy đoán trước đó đều tan thành mây khói.

Bất kể nói thế nào, khi nàng bị thương, Cố Trường Ca cũng không có lựa chọn rời đi, mà là ở lại nơi này chiếu cố nàng.

Rất hiển nhiên trước đó đều là nàng suy nghĩ nhiều, Cố Trường Ca không lạnh lùng tuyệt tình như nàng nghĩ.

Thấy chuyện này đã đạt được hiệu quả mình mong muốn, trong lòng Cố Trường Ca cũng không khỏi lộ ra tiếu dung, trên mặt thần sắc ngược lại cũng không thay đổi chút nào.

Mà Doãn Mi cũng giúp hắn không ít việc.

Hắn chưởng khống tính mệnh của Doãn Mi .

Doãn Mi làm việc cho hắn, hắn để Doãn Mi sống sót, đây là cuộc giao dịch công bằng.

Cố Trường Ca coi như không làm cái gì, Doãn Mi cũng không có khả năng sinh ra hai lòng đối với hắn.

Bất quá cứ như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không còn thú vị nữa.

"Chủ nhân, quan hệ của Xích Linh cùng Diệp Lăng đã rạn nứt, nếu ta đoán không lầm, hiện tại Xích Linh hẳn là đã rời khỏi địa phương này."

Sau đó, Doãn Mi vừa ăn linh quả vừa nói.

Cố Trường Ca gật gật đầu, lộ ra ý cười, hiếm thấy nàng nói ra mục đích của mình , " như thế thì tốt, bất quá Diệp Lăng hiện tại còn không thể chết được."

Khi quan hệ Diệp Lăng cùng Xích Linh trở nên quyết liệt.

Hắn liền nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Bất kể nói thế nào, sau lưng Xích Linh là Chu Tước nhất tộc, Diệp Lăng coi như là bằng hữu trung kiên của nàng.

Mối quan hệ này tan vỡ , đối với Cố Trường Ca mà nói mặc dù không quan trọng gì, nhưng cũng có thể kiếm được không ít điểm khí vận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK