Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lý mà nói, một người không biết đã chết từ bao nhiêu vạn năm trước, lại đột nhiên sống dậy vậy chỉ có hai loại khả năng.

Một là hắn không chết, hai là hắn lưu lại truyền thừa chấp niệm hoặc là tàn niệm.

Từ cục diện này mà nói, bất kể là loại nào, đối với Cố Trường Ca hiện tại mà nói đều rất nguy hiểm.

Hắn cũng không phải là tới để nhận truyền thừa, hắn tới là để lấy đi bát hoang Ma Kích, nói cách khác là tới phá hư phong ấn của nguyên chủ nhân.

Một đạo tàn niệm của nguyên chủ nhân còn ở đây, lẽ nào lại bỏ qua cho hắn?

Lúc này, Cố Trường Ca cũng rất nhanh nghĩ thông suốt điểm này.

"Đến được chỗ của ta, nhận truyền thừa của ta. . .  "

Lúc này, trên thi thể bắt đầu hiện lên một đạo thân ảnh, ở giữa có uy áp dồi dào xuất hiện.

Đầu đội tử kim quan, người khoác kim sắc thần y, tựa như một vị đế hoàng cổ xưa.

Hắn nhìn về phía Cố Trường Ca, quát lên.

Thân làm chí tôn, trong bí cảnh này đương nhiên là chủ tể cường đại nhất, các loại ý tưởng xẹt qua trong lòng Cố Trường Ca.

Vào thời điểm mấu chốt, hắn có thể phá vỡ bí cảnh đào tẩu, nhưng những công sức bỏ ra để lấy bát hoang Ma Kích phải đổ xuống sông xuống biển hết rồi.

"Kệ đi vậy, trong tay ta có phá vực Phù, đến lúc đó tình huống không ổn, liền có thể phá vỡ bí cảnh đào tẩu. . .  "

Biểu tình của Cố Trường Ca rất tự nhiên, trong lòng rất nhanh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết, một thân ma khí rất nhanh đã thu liễm lại hết.

"Vâng, tiền bối.  "

Hắn thản nhiên đi tới trước mặt thi thể kia.

Chủ nhân bí cảnh này lúc còn sống chắc cũng là một nhân vật thuộc chính phái, nói vậy chắc sẽ không giở quỷ kế gì, hắn cũng không phải lo lắng cỗ thi thể đó lại đột nhiên ra tay với mình.

"Tâm hoài quỷ thai, tính tình hắc ám. . .  "

"Ta một đời quang minh chính đại, há lại có thể truyền thừa cho ngươi.  "

Ngay tại lúc Cố Trường Ca đứng vững một khắc kia, từ trên thân ảnh mơ hồ lại giống như có một cặp mắt đang quan sát hắn.

Sau đó thanh âm đáng sợ, mang theo sự tức giận, suýt chút nữa đã xốc cả tòa cung điện lên, làm cho khí huyết Cố Trường Ca quay cuồng một hồi.

Cũng may hắn đã có chuẩn bị từ sớm, dùng pháp lực che chở, nếu không... Còn bị thứ đồ này làm bị thương.

Dù sao cũng là vết tích của một chí tôn lưu lại, nếu bây giờ buộc hắn phải ra tay đối phó thì cũng hơi khó giải quyết.

Chỉ có điều suy đoán của Cố Trường Ca cũng đã được chứng thực.

Thứ này có ý thức của mình, cũng không phải là một vật chết, cũng may ban nãy bản thân thu lại ma khí nhanh, nếu không để hắn phát hiện ra xem chừng sẽ càng thảm hơn cũng sẽ không mở miệng nói chuyện với mình.

"Ta nghĩ rằng tâm tư Diệp Trần cũng không trong sạch gì, không chỉ có thèm khát thân thể sư tôn mình, hắn còn ghen tị dối trá, vào thời khắc mấu chốt còn vì sợ chết mà làm ra vẻ bất khuất. . ."

"Nếu như đổi lại thiên mệnh chi tử, có phải hay không sẽ cho một kết quả khác?"

Cố Trường Ca đối với phán đoán của vị chủ nhân bí cảnh này có chút bất mãn.

Quả nhiên là đối với mình tràn đầy ác ý, thân là một nhân vận  phản diện cũng có cảm giác bị mạo phạm đến.

"Tiền bối minh giám, vãn bối mặc dù tính tình hắc ám, nhưng kì thực tâm hướng chính đạo, có lòng chính nghĩa muốn giúp đỡ thiên hạ, có ý muốn cứu vớt muôn dân sinh linh. . ."

"Truyền thừa của tiền bối giao cho vãn bối, đương nhiên vãn bối sẽ diệt ác hành thiện, tuyệt không lừa dối."

Nếu có ý thức, vậy thì dễ rồi, sau khi giải quyết cái này tàn niệm này đương nhiên có thể dễ dàng thu phục bát hoang Ma Kích.

Nhất thời Cố Trường Ca trưng ra vẻ mặt tiêu chuẩn của các tu sĩ chính phái, nói những lời đạo nghĩa thông thường.

Tính tình hắc ám, tâm hướng chính đạo? Đề cao chính nghĩa, cứu vớt sinh linh?

Bên ngoài đại điện.

Diệp Lưu Ly nghe Cố Trường Ca nói lời này, cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn thay hắn.

Nhưng vẻ mặt kia của Cố Trường Ca thực sự giống như là một vị đạo sĩ chính nghĩa vậy, người không biết, còn có thể thật cho rằng - hắn là người tốt.

Giả bộ không hề có kẽ hở nào.

"Vãn bối có tâm hướng thiện, nhật nguyệt sáng tỏ - thiên địa chứng giám. . ."

Trong đại điện, vẻ mặt Cố Trường Ca tràn đầy chính khí, đang nói những lời chính đạo với đạo tàn niệm này đương nhiên là muốn  xem thử có thể lừa bịp được hay không.

Nếu như không được, lại nghĩ biện pháp khác, hắn cũng không phải chỉ có một biện pháp mà thôi.

Mà đầu óc của tàn niệm này xem ra không được tốt lắm, có lẽ là do ngủ say quá lâu, bởi lí do thoái thác của Cố Trường Ca mà lâm vào suy tư.

Điều này khiến cho suy nghĩ của Cố Trường Ca có chút thay đổi , dù sao cũng là chuẩn chí tôn tàn niệm, cũng ẩn chứa một ít tinh túy chuẩn chí tôn.

Nếu như có thể để Thôn thiên ma công cắn nuốt hết vậy thì thực lực của hắn nói không chừng cũng có thể đột phá một phen.

Phương thức tu luyện Thôn thiên ma công và đạo thiên tiên điển hoàn toàn bất đồng, một cái dựa vào cắn nuốt những thứ như bổn nguyên, một cái dựa vào hắn mở bảng hack thêm điểm.

Trong cơ thể Cố Trường Ca có hai loại lực lượng bất đồng, có hai phương thức tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ tu vi mà Cố Trường Ca thể hiện ra bên ngoài đều là đạo thiên tiên điển, còn Thôn thiên ma công tu vi, vẫn bị che giấu, cũng không có biểu lộ với người ngoài.`

Hắn cũng muốn tăng thêm năng lực cho Thôn thiên ma công, nhưng rất hiển nhiên là không được, ngoại trừ nắm giữ càng thêm khắc sâu, cũng không còn tác dụng nào khác.

Không bằng bây giờ lấy thêm một phần bảo thuật thần thông, có thể phát huy thực lực mạnh mẽ hơn.

Thôn thiên ma công cũng không phải là công pháp, nó chỉ là một loại thủ đoạn tu luyện mà thôi.

Trong lòng Cố Trường Ca là nghĩ như vậy nhưng  ở trước mặt đạo tàn niệm này, thần sắc cũng không có biến hóa quá lớn.

"Vô sỉ tiểu bối!  "

"Ngươi lừa dối ta, truyền thừa của ta, há lại trao cho loại người tâm chứa quỷ thai như ngươi, lí do thoái thác ấy khó mà đè nén ý tưởng chân thật của ngươi .  "

Lúc này, một thanh âm mênh mông cuồn cuộn nổi lên khiến cho Hư không chấn động kịch liệt.

Ma khí cuộn trào mãnh liệt.

Đầu đội tử kim quan, người khoác kim sắc thần y, thân ảnh tựa như một vị hoàng đế cổ xưa, trong mắt bỗng nhiên hiện ánh sáng chói mắt.

Hắn nhìn Cố Trường Ca, quát lên, vô cùng tức giận, cũng không giống như trong suy nghĩ của Cố Trường Ca, chỉ bởi vì mấy câu nói rung động.

Hắn đúng thật chỉ là một đạo tàn niệm mà chủ nhân bí cảnh lưu lại, nhưng cũng ẩn chứa một chút uy năng của nguyên chủ, tự nhiên có thể nhìn thấu ý tưởng chân thật của Cố Trường Ca.

"Đám tiểu bối, dám lừa dối ta, tự nhận lấy cái chết!  "

"Những câu ngươi nói đều là giả dối, tâm không thành thật!  "

"Nên trảm!  "

 

 

 

Theo lý mà nói, một người không biết đã chết từ bao nhiêu vạn năm trước, lại đột nhiên sống dậy vậy chỉ có hai loại khả năng.

Một là hắn không chết, hai là hắn lưu lại truyền thừa chấp niệm hoặc là tàn niệm.

Từ cục diện này mà nói, bất kể là loại nào, đối với Cố Trường Ca hiện tại mà nói đều rất nguy hiểm.

Hắn cũng không phải là tới để nhận truyền thừa, hắn tới là để lấy đi bát hoang Ma Kích, nói cách khác là tới phá hư phong ấn của nguyên chủ nhân.

Một đạo tàn niệm của nguyên chủ nhân còn ở đây, lẽ nào lại bỏ qua cho hắn?

Lúc này, Cố Trường Ca cũng rất nhanh nghĩ thông suốt điểm này.

"Đến được chỗ của ta, nhận truyền thừa của ta. . . "

Lúc này, trên thi thể bắt đầu hiện lên một đạo thân ảnh, ở giữa có uy áp dồi dào xuất hiện.

Đầu đội tử kim quan, người khoác kim sắc thần y, tựa như một vị đế hoàng cổ xưa.

Hắn nhìn về phía Cố Trường Ca, quát lên.

Thân làm chí tôn, trong bí cảnh này đương nhiên là chúa tể cường đại nhất, các loại ý tưởng xẹt qua trong lòng Cố Trường Ca.

Vào thời điểm mấu chốt, hắn có thể phá vỡ bí cảnh đào tẩu, nhưng những công sức bỏ ra để lấy bát hoang Ma Kích phải đổ xuống sông xuống biển hết rồi.

"Kệ đi vậy, trong tay ta có phá vực Phù, đến lúc đó tình huống không ổn, liền có thể phá vỡ bí cảnh đào tẩu. . . "

Biểu tình của Cố Trường Ca rất tự nhiên, trong lòng rất nhanh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết, một thân ma khí rất nhanh đã thu liễm lại hết.

"Vâng, tiền bối. "

Hắn thản nhiên đi tới trước mặt thi thể kia.

Chủ nhân bí cảnh này lúc còn sống chắc cũng là một nhân vật thuộc chính phái, nói vậy chắc sẽ không giở quỷ kế gì, hắn cũng không phải lo lắng cỗ thi thể đó lại đột nhiên ra tay với mình.

"Tâm hoài quỷ thai, tính tình hắc ám. . . "

"Ta một đời quang minh chính đại, há lại có thể truyền thừa cho ngươi. "

Ngay tại lúc Cố Trường Ca đứng vững một khắc kia, từ trên thân ảnh mơ hồ lại giống như có một cặp mắt đang quan sát hắn.

Sau đó thanh âm đáng sợ, mang theo sự tức giận, suýt chút nữa đã xốc cả tòa cung điện lên, làm cho khí huyết Cố Trường Ca quay cuồng một hồi.

Cũng may hắn đã có chuẩn bị từ sớm, dùng pháp lực che chở, nếu không... Còn bị thứ đồ này làm bị thương.

Dù sao cũng là vết tích của một chí tôn lưu lại, nếu bây giờ buộc hắn phải ra tay đối phó thì cũng hơi khó giải quyết.

Chỉ có điều suy đoán của Cố Trường Ca cũng đã được chứng thực.

Thứ này có ý thức của mình, cũng không phải là một vật chết, cũng may ban nãy bản thân thu lại ma khí nhanh, nếu không để hắn phát hiện ra xem chừng sẽ càng thảm hơn cũng sẽ không mở miệng nói chuyện với mình.

"Ta nghĩ rằng tâm tư Diệp Trần cũng không trong sạch gì, không chỉ có thèm khát thân thể sư tôn mình, hắn còn ghen tị dối trá, vào thời khắc mấu chốt còn vì sợ chết mà làm ra vẻ bất khuất. . ."

"Nếu như đổi lại thiên mệnh chi tử, có phải hay không sẽ cho một kết quả khác?"

Cố Trường Ca đối với phán đoán của vị chủ nhân bí cảnh này có chút bất mãn.

Quả nhiên là đối với mình tràn đầy ác ý, thân là một nhân vật phản diện cũng có cảm giác bị mạo phạm đến.

"Tiền bối minh giám, vãn bối mặc dù tính tình hắc ám, nhưng kì thực tâm hướng chính đạo, có lòng chính nghĩa muốn giúp đỡ thiên hạ, có ý muốn cứu vớt muôn dân sinh linh. . ."

"Truyền thừa của tiền bối giao cho vãn bối, đương nhiên vãn bối sẽ diệt ác hành thiện, tuyệt không lừa dối."

Nếu có ý thức, vậy thì dễ rồi, sau khi giải quyết cái tàn niệm này đương nhiên có thể dễ dàng thu phục bát hoang Ma Kích.

Nhất thời Cố Trường Ca trưng ra vẻ mặt tiêu chuẩn của các tu sĩ chính phái, nói những lời đạo nghĩa thông thường.

Tính tình hắc ám, tâm hướng chính đạo? Đề cao chính nghĩa, cứu vớt sinh linh?

Bên ngoài đại điện.

Diệp Lưu Ly nghe Cố Trường Ca nói lời này, cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn thay hắn.

Nhưng vẻ mặt kia của Cố Trường Ca, thực sự giống như là một vị đạo sĩ chính nghĩa vậy, người không biết, còn có thể thật cho rằng - hắn là người tốt.

Giả bộ không hề có kẽ hở nào.

"Vãn bối có tâm hướng thiện, nhật nguyệt sáng tỏ - thiên địa chứng giám. . ."

Trong đại điện, vẻ mặt Cố Trường Ca tràn đầy chính khí, đang nói những lời chính đạo với đạo tàn niệm này đương nhiên là muốn xem thử có thể lừa bịp được hay không.

Nếu như không được, lại nghĩ biện pháp khác, hắn cũng không phải chỉ có một biện pháp mà thôi.

Mà đầu óc của tàn niệm này xem ra không được tốt lắm, có lẽ là do ngủ say quá lâu, bởi lí do thoái thác của Cố Trường Ca mà lâm vào suy tư.

Điều này khiến cho suy nghĩ của Cố Trường Ca có chút thay đổi , dù sao cũng là chuẩn chí tôn tàn niệm, cũng ẩn chứa một ít tinh túy chuẩn chí tôn.

Nếu như có thể để Thôn thiên ma công cắn nuốt hết vậy thì thực lực của hắn nói không chừng cũng có thể đột phá một phen.

Phương thức tu luyện Thôn thiên ma công và đạo thiên tiên điển hoàn toàn bất đồng, một cái dựa vào cắn nuốt những thứ như bổn nguyên, một cái dựa vào hắn mở bảng hack thêm điểm.

Trong cơ thể Cố Trường Ca có hai loại lực lượng bất đồng, có hai phương thức tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ tu vi mà Cố Trường Ca thể hiện ra bên ngoài đều là đạo thiên tiên điển, còn Thôn thiên ma công tu vi, vẫn bị che giấu, cũng không có hiển lộ với người ngoài.

Hắn cũng muốn tăng thêm năng lực cho Thôn thiên ma công, nhưng rất hiển nhiên là không được, ngoại trừ nắm giữ càng thêm khắc sâu, cũng không còn tác dụng nào khác.

Không bằng bây giờ lấy thêm một phần bảo thuật thần thông, có thể phát huy thực lực mạnh mẽ hơn.

Thôn thiên ma công cũng không phải là công pháp, nó chỉ là một loại thủ đoạn tu luyện mà thôi.

Trong lòng Cố Trường Ca là nghĩ như vậy nhưng ở trước mặt đạo tàn niệm này, thần sắc cũng không có biến hóa quá lớn.

"Tiểu bối vô sỉ! "

"Ngươi lừa dối ta, truyền thừa của ta, há lại trao cho loại người tâm chứa quỷ thai như ngươi, lí do thoái thác ấy khó mà đè nén ý tưởng chân thật của ngươi . "

Lúc này, một thanh âm mênh mông cuồn cuộn nổi lên khiến cho Hư không chấn động kịch liệt.

Ma khí cuộn trào mãnh liệt.

Đầu đội tử kim quan, người khoác kim sắc thần y, thân ảnh tựa như một vị hoàng đế cổ xưa, trong mắt bỗng nhiên hiện ánh sáng chói mắt.

Hắn nhìn Cố Trường Ca, quát lên, vô cùng tức giận, cũng không giống như trong suy nghĩ của Cố Trường Ca, chỉ bởi vì mấy câu nói rung động.

Hắn đúng thật chỉ là một đạo tàn niệm mà chủ nhân bí cảnh lưu lại, nhưng cũng ẩn chứa một chút uy năng của nguyên chủ, tự nhiên có thể nhìn thấu ý tưởng chân thật của Cố Trường Ca.

"Đám tiểu bối, dám lừa dối ta, tự nhận lấy cái chết! "

"Những câu ngươi nói đều là giả dối, tâm không thành thật! "

"Nên trảm! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK