Kể cả lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh cũng không có cách nào chống lại Cố Trường Ca.
Cảnh tượng này làm cho tất cả tộc nhân của Hắc Thiên Ưng tộc đều tuyệt vọng.
Không ai muốn trở thành nô lệ, bọn hắn đã quen cao cao tại thượng, càng không muốn để ai xếp trên bọn hắn.
Cho nên khi truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn – Diệp Lăng xuất hiện, việc đầu tiên mà bọn hắn làm không phải là đi nghênh đón, mà là nghĩ cách đi giết chết Diệp Lăng, chấm dứt tai họa sau này.
Ở trước mặt Cố Trường Ca, bọn hắn phải chịu áp chế, so với nô ấn còn đáng sợ hơn.
Nô ấn chỉ có thể áp chế tu vi của bọn hắn, khiến bọn hắn khó mà ra tay với Diệp Lăng.
Nhưng Cố Trường Ca lại trực tiếp muốn khống chế tính mạng của bọn hắn, bao gồm cả lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh, cũng không có biện pháp để giải quyết.
Vừa mới từ chỗ sâu đi ra, Cố Trường Ca trong đầu xuất hiện một cái ý định, đó là đem nó trấn áp.
Loại thủ đoạn quỷ dị như vậy, làm cho bọn hắn vô cùng kinh sợ.
"Làm sao có thể chứ, đây không phải là vô thượng tồn tại … mà sao lại có loại khí tức kia…"
Hắc Minh chạy tới nơi, giờ phút này cũng khiếp sợ không thôi.
Hắn không biết thân phận của Cố Trường Ca.
Có điều, trên người của Cố Trường Ca bây giờ có một cái cảm giác loáng thoáng giống với vị vô thượng tồn tại, đấng tối cao thần bí kia.
Ánh mắt của hắn, lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
Hắn vốn cho rằng, Cố Trường Ca giống với hắn, cũng là người được tồn tại vô thượng coi trọng.
Mà lúc này Cố Trường Ca cũng liếc mắt nhìn Hắc Minh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Quân cờ này, giá trị không thấp, vẫn phải hảo hảo lợi dụng một xíu.
"Cố công tử, mời."
Ở sâu trong dãy núi, yên ắng được một hồi, bỗng xuất hiện một vị lão giả áo bào trắng với dung nhan tiều tụy, nhưng tinh thần lại sung mãn.
Sâu trong mắt hắn, lộ ra thần sắc khiếp sợ không gì sánh được.
Một cỗ khí tức kinh khủng của chuẩn Chí Tôn, bốc lên trên người hắn, rồi cũng rất nhanh bình ổn lại.
Hắn là một vị lão tổ khác của Hắc Thiên Ưng nhất tộc, cũng là người mới vừa rồi bị một ý niệm của Cố Trường Ca trấn áp, còn không có hiện thân.
Cố Trường Ca gật đầu, chắp tay lại, cũng tỏ ra rất tự nhiên.
Bước chân mà đi, trong lúc bước đi, hư không bỗng nhiên mơ hồ.
Vị lão tổ này dẫn đường.
Sau một lát, trong thần điện trung ương của tộc quần Hắc Thiên Ưng.
Cố Trường Ca đến đây dưới ánh mắt kính sợ của đám tộc nhân tộc Hắc Thiên Ưng.
Tất cả cao tầng của tộc quần Hắc Thiên Ưng đều tới, cho dù là đang tu luyện, hay là đang xử lý công chuyện quan trọng.
Ngay lúc này, cũng đều chạy tới, thần sắc sợ hãi, đều đang run rẩy, không dám nói lời nào.
Bên ngoài cung điện, còn có không ít thế hệ trẻ của Hắc Thiên Ưng nhất tộc.
Thực ra bọn hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe nói Cố Trường Ca dường như hiện thân, đi tới tộc địa của bọn hắn.
Hơn nữa, ngay cả lão tổ cũng bị kinh động, tự mình mời.
Chuyện này khiến bọn hắn khiếp sợ.
Thế nhưng Cố Trường Ca là kẻ địch của Tiên Cổ đại lục a! Tại sao lại muốn tiếp đón hắn tốt như vậy, chẳng lẽ là sợ hắn sao?
Không có ai giải thích nguyên nhân cho bọn hắn, chuyện này quá phức tạp rồi, hơn nữa rất nhiều người bao gồm cả chính bản thân bọn hắn, cũng còn chưa kịp hoàn hồn.
Chỉ có Hắc Nhan Ngọc và Hắc Minh, bởi vì địa vị đặc thù, được phép đi vào bên trong đại điện.
"Cố công tử, xin mời ngồi."
Một vị chuẩn Chí Tôn dáng vẻ chật vật khác, cũng tới bên trong đại điện.
Nàng là một bà lão u ám, mọc ra đôi cánh đặc trưng, to lớn của tộc Hắc Thiên Ưng, dường như có thể che khuất cả bầu trời.
Hiện tại ánh mắt của nàng nhìn về phía Cố Trường Ca, còn lộ ra sợ hãi cùng kinh khủng nồng đậm.
Ở trong năm tháng tu đạo dài dằng dặc, lần đầu tiên nàng gặp được chuyện quỷ dị như vậy.
Lúc ấy chỉ có cảm giác trong đầu xuất hiện một ý niệm, bao gồm cả nguyên thần chuẩn Chí Tôn như nàng, đều muốn vỡ nát, hôi phi yên diệt.
Loại cảm giác này, quá kinh khủng.
Cố Trường Ca chỉ là một người trẻ tuổi thôi, vì sao lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Cố Trường Ca rất tự nhiên ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu trên đại điện, thần sắc nghiền ngẫm, nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Một bầu không khí yên ắng.
Kể cả một đám tộc lão Thánh Cảnh, trên trán lúc này cũng hiện đầy mồ hôi lạnh, không dám mở miệng.
Ai biết Cố Trường Ca đang suy tính gì?
Lỡ như chọc tức hắn, thì chẳng phải là muốn mất mạng sao.
Sinh tử đều do tâm tình của hắn quyết định, giống như là trên đầu có một thanh trường kiếm, hay tựa như đang nhắm mắt đi trước bờ vực.
Sơ sẩy một chút, liền sẽ mất mạng.
"Nhan Ngọc, dâng trà cho Cố công tử." Vị lão tổ chuẩn Chí Tôn kia nhìn thấy Hắc Nhan Ngọc đang ở bên cạnh mình liền mở miệng bảo.
"Vâng, lão tổ." Trong lòng của Hắc Nhan Ngọc đối với với Cố Trường Ca cũng tràn đầy e ngại.
Sau khi đoán ra thân phận thực sự của Cố Trường Ca, cái cảm giác này càng cụ thể hơn.
Nhưng mệnh lệnh của lão tổ, nàng cũng không dám vi phạm.
Nghe vậy, tay nàng khẽ run, bưng trà đến trước mặt Cố Trường Ca.
Ngày thường, mặc dù nàng ở trước mặt một đám tộc nhân biểu hiện rất khéo léo trang nhã.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nữ tử 20 tuổi.
Lúc này, nàng đương nhiên cũng sợ chết.
"Cố công…. chủ nhân, mời uống trà."
Hắc Nhan Ngọc đang muốn mở miệng xưng hô Cố công tử, nhưng nhớ ra tính cách của Cố Trường Ca.
Vội vàng đổi giọng, xưng hô chủ nhân.
Chẳng may chỉ vì một cái xưng hô mà mất mạng, vậy thì quá xui xẻo.
Hơn thế nữa, suy nghĩ của nàng cũng rất đơn giản.
Ngay cả lão tổ chuẩn Chí Tôn cảnh đối với với chuyện này đều hết cách.
Việc mà Hắc Thiên Ưng tộc thần phục Cố Trường Ca, đã chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi được nữa.
Cho nên nàng chẳng thà trực tiếp cho thấy thái độ của mình nguyện ý thần phục với Cố Trường Ca.