Mục lục
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta quả nhiên mới là người được thiên mệnh lựa chọn!"

Diệp Lăng không khỏi phá lên cười, bước nhanh đi tới động phủ trước mặt.

Lúc này, trải qua hiểm trở, cuối cùng cũng đi tới được động phủ, hắn kích động đến run rẩy.

Hắn thậm chí đã thấy bảo quang trong đó truyền đến, các loại binh khí thần bí cường đại, tản ra quang mang mờ mịt, tỏa ra từ trong động phủ.

"Phen này vất vả không uổng phí công sức !"

Lão Quy bên trong mặt dây chuyền của hắn, không khỏi xúc động nói.

Đoạn đường này mặc dù gian nan, nhưng cũng có những điều bất ngờ, bây giờ chỉ cần Diệp Lăng tiến vào trong động phủ, luyện hóa hạch tâm động phủ.

Diệp Lăng có thể sở hữu mọi thứ ở đây.

Có thể mang theo động phủ bên người, đến lúc đó dù có bị người khác đuổi giết, cũng có thể tránh vào trong động phủ, ai có thể phát hiện ra hắn?

Giờ khắc này, Diệp Lăng vô cùng kích động, hắn đã nghĩ kỹ.

Hắn hiện tại rốt cục có thể quang minh chính đại tiết lộ thân phận của mình.

Truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn!

Mà không phải người thừa kế ma công.

Dựa vào động phủ này, cho dù có người ngấp nghé truyền thừa của hắn, hắn cũng có thể bình yên trốn thoát.

Diệp Lăng không sợ chút nào.

"Sau ngày hôm nay, chính là cơ hội của ta, công khai thân phận này ra, để người trong thiên hạ biết, ai mới thật sự là người thừa kế ma công "

Diệp Lăng thầm nói trong lòng, hắn luôn tin tưởng mình có thể nghịch thiên cải mệnh.

Cho dù bây giờ tình huống rất tồi tệ, người người kêu đánh kêu giết, không thấy đường sống và hi vọng.

Hắn cũng tin tưởng rằng mình có thể chuyển nguy thành an.

Bởi vì trước kia, cục diện như vậy hắn thường hay gặp.

Ngay cả trong những tình huống nguy hiểm hơn, hắn cũng có thể biến nguy thành an.

Theo Diệp Lăng, Cố Trường Ca chỉ là một bước đệm hoặc là một viên đá kê chân trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn của hắn mà thôi.

Mà hiện nay, bàn đạp này, viên đá này, cuối cùng rồi cũng sẽ bị hắn giẫm nát!

Nghĩ đến đây.

Diệp Lăng kích động run rẩy không ngừng , bàn tay đẩy động phủ ra cũng đang run rẩy.

Trong đó giống như cất giấu một bí mật tu tiên tuyệt thế, có thể khiến hắn trong nháy mắt phi thăng và có tiên vị!

"Doãn Mi, ngươi ở bên ngoài chờ ta."

Cùng lúc đó, Diệp Lăng cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói với Doãn Mi ở phía sau lưng.

"Diệp Lăng, ngươi không cho ta cùng vào xem sao?"

Nhưng mà lúc này, Doãn Mi chợt mở miệng nói như vậy, nét ôn nhu kiều mị luôn trên mặt trước biến mất.

Nhìn rất bình tĩnh lãnh đạm.

Câu này khiến Diệp Lăng hơi sững sờ.

Doãn Mi cũng muốn vào xem?

Hắn bỗng nhiên có chút do dự.

Dù sao đây là cơ duyên thuộc về riêng mình hắn, đều là Luân Hồi Thiên Tôn để lại cho hắn .

Hắn sẽ phân cho Doãn Mi một vài thứ, nhưng cũng phải chờ hắn hoàn thành luyện hóa mới được.

Lúc này, hắn còn không phát giác được thần sắc biến hóa của Doãn Mi.

"Diệp Lăng không ổn" lão Quy trong mặt dây chuyền bỗng nhiên hơi biến sắc mở miệng nói.

"Được rồi, ngươi không nguyện ý cũng được."

Doãn Mi đánh gãy sự trầm mặc của Diệp Lăng, lắc đầu, thần sắc rất bình thản, khiến Diệp Lăng cảm giác vô cùng xa lạ.

"Doãn Mi ngươi có ý gì?"

Lúc này, mắt Diệp Lăng trừng lớn, có chút không dám tin.

Đầu bỗng nhiên ông lên một tiếng, rồi trống rỗng.

Từ trong ánh mắt của Doãn Mi ,hắn thấy được vẻ đùa cợt nhàn nhạt.

Đây cùng với Doãn Mi lúc trước hắn quen thuộc, có thể nói hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng Diệp Lăng lập tức lộp bộp một tiếng!

Hắn không ngốc, lúc này cũng cảm giác được có chuyện không ổn.

"Ngay cả cơ duyên cũng không nguyện ý phân cho ta, Diệp Lăng ngươi đối với ta là thật lòng sao?" Doãn Mi nhàn nhạt hỏi.

Diệp Lăng nhìn nữ tử xa lạ này.

Vẫn là khuôn mặt trái xoan quen thuộc, trắng muốt như dương chi ngọc kia.

Một mắt to, hàng mi cong cong, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng sáng, mái tóc dài bồng bềnh bay trong gió.

Giai nhân xinh đẹp động người như vậy.

Tại sao lại bỗng nhiên nói ra lời nói lạnh lẽo như vậy.

"Làm sao có thể, Doãn Mi" ánh mắt Diệp Lăng mang theo một tia thương tiếc cùng không dám tin, không nghĩ tới kết quả là, Doãn Mi vậy mà đều đang lừa gạt hắn.

Chân tướng phơi bày.

Nguyên lai Doãn Mi cũng đang mưu đồ cơ duyên của hắn.

Hiện tại rốt cục lật mặt với hắn .

Diệp Lăng cảm thấy trái tim mình đau nhói, hắn từ trước đến nay còn đối xử với Doãn Mi rất tốt, nói cho nàng biết không ít chuyện.

Nhưng bây giờ Doãn Mi vậy mà bởi vì chuyện động phủ cùng cơ duyên này, mà vạch mặt cùng hắn.

"Vậy Xích Linh ." Bỗng nhiên, Diệp Lăng kịp phản ứng lại nhận ra có điểm không đúng, trước đó hắn cùng lão Quy cũng hoài nghi là Xích Linh tiết lộ hành tung của hắn.

"Ngươi nghĩ oan cho nàng rồi, là ta làm ." Doãn Mi trả lời rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ một điển mất tự nhiên nào.

"Tốt tốt tốt! tiện nhân, ngươi dám tính kế ta!"

Sắt mặt Diệp Lăng đột nhiên tái nhợt, bỗng nhiên hối hận vạn phần, lúc ấy ánh mắt Xích Linh trở nên lạnh lùng, hiện lên trong lòng hắn.

Hóa ra tất cả những điều này đều do Doãn Mi trong bóng tối tính toán!

"Khoảng cách giữa ta và Bạch Liệt , thậm chí ta đi cứu ngươi kỳ thật đều là ngươi đang tính kế đúng không? Ngươi thật là lòng dạ độc ác a Doãn Mi." Diệp Lăng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Doãn Mi, phía sau lưng có chút hàn khí.

Nữ tử dung mạo tuyệt sắc này, không ngờ lại là kẻ lòng dạ rắn rết.

Điều này khiến hắn vừa hận vừa giận.

Trước đây ta đúng là bị mù , mới tín nhiệm nàng như vậy, còn mê luyến nàng như thế.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không chiếm được tiện nghi gì, hơn nữa còn rước họa vào thân .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK