Đối với phát súng nắm bắt thời cơ đạt tới đỉnh cao này, Tần Cao Phong lại không vỗ tay khen ngợi mà khẽ mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài khép cửa lại. Vừa ra tới ngoài thì thấy mấy người chạy ầm ầm từ bậc thang tới phòng bắn, đưa tay ra chặn, người nhanh nhất là Trương Kiệt phanh lại:” Đội trưởng Tần, tôi phải so tài với cậu ta, bắn súng khiếp như thế, suýt nữa tôi bị lừa.” Quách Nguyên không phục, Tiêu Thành Cương cũng không phục, Giản Phàm xưa nay bắn phát nào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.