“ Không, không quen ... “ Giản Phàm quay đầu sang một bên né tránh ánh mắt sắc như dao cau của Tằng Nam, nói một câu mà chính bản thân cũng thấy chẳng hề có sức thuyết phục: “ Ừm, còn nhiều chi tiết hạ lưu hơn cơ, tôi ngại không diễn, hình như hôm đó có ai nói với tôi, đừng uống nữa, cha tôi nhìn thấy sẽ không vui đâu, không biết có phải anh nói không? “ Tằng Nam giọng êm ru như mớm cung: “ Cô, cô, cô, nói vậy là không ngủ? “ Giản...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.