“ Đừng để bệnh nhân quá kích động, không được vào quá nhiều người.” Y tá đứng ở cửa, chỉ cho mỗi Giản Hoài Ngọc vào, ngay cả Diêm Gia Văn cũng phải ở ngoài. Trong phòng, ông cụ vừa mới tỉnh lại đưa tay chỉ Giản Phàm, Giản Phàm đi tới, nắm lấy bàn tay gầy quắt kia, sắc mặt u uất biến thành nụ cười, cười với Giản Liệt Sơn cũng đang cười hoan hỉ. Giản Liệt Sơn đem chuỗi hạt nắm trong tay nhét cho Giản Phàm, đó là chuỗi hạt do hạt đào xuôn thành, cầm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.