“ Vừa rồi muốn làm chuyện xấu phải không? Tôi biết cậu chỉ ngụy trang thôi. “ Tương Địch Giai bĩu môi cười: “ Chị biết tôi muốn gì sao?” Giản Phàm đứng lại: Lúc này không nói gì hơn muôn lời nói, cả hai đều biết đối phương nghĩ gì, Tương Địch Giai cong cong mắt cười, mặt hếch lên như khiêu khích:” Tôi biết chứ, tôi cũng biết là cậu không dám, khi không có ai cậu đã không dám, bây giờ không còn cơ hội nữa, nên vừa rồi hối tiếc.” “ Ai bảo tôi không dám?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.