“ Lý Uy chạy rồi, anh không có gì để nói với tôi à? “ Mặt Giản Phàm không dễ coi nữa: “ Còn mang cả con theo, định lấy làm lá chắn, hay là muốn tôi mềm lòng, anh sợ cái gì nào?” Trương Kiệt ấp úng: “ Liên quan gì tới tôi?” “ Tối thứ sáu anh gọi điện cho tôi, sáng thứ bảy lại gọi điện cho Thành Cương, từ khi nào chịu khó thế, Lý Uy là người thế nào, hai ta đều biết, chỉ cần đánh hơi một chút mùi bất thường thôi là phán...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.