“ Giản Phàm đâu?” Dương Hồng Hạnh mặt lạnh như sương băng, mắt trừng lên uy phong, mũi quỳnh hơi hếch lên, giọng phát ra trong veo như suối chảy qua khe đá: Trương Kiệt nhìn có chút ngây người, bất giác chỉ tay:” Ở văn phòng đang viết kiểm điểm.” Không nói gì, trực tiếp bước đi, có điều nhìn thấy dáng vẻ co đầu rụt cổ của Tiêu Thành Cương, Dương Hồng Hạnh lườm một cái, dài giọng: “ Thành Cương, có cần vay tiền không?” “ Tôi, tôi, tạm thời không cần. “ Tiêu Thành Cương cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.