Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đứng ở đầu giường đối diện với Trần Thập Toàn, thấy Giản Phàm mãi chẳng nói gì, cô khẽ đẩy một cái, giờ thì không chỉ một mà ánh mắt hai người họ đều giống nhau. Vô ích, Sử Tĩnh Viện thất vọng, ai cũng thất vọng, năm ngày qua ai cũng tới rồi, mới đầu cho rằng Trần Thập Toàn vì xảy ra chuyện bẽ mặt nên xấu hổ, nhưng dần mới biết do mầm bệnh tích góp lâu ngày, giờ đột nhiên bệnh tới như núi lửa. “ Mọi người đi đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.