Tương Địch Giai thở mạnh, đồi ngực nhấp nhô với tần suất ngày càng cao, Giản Phàm cứng đầu hơn cô nghĩ cả chục lần, cứ tiếp tục thế này hai người có lẽ lại xung đột, đành phải nhân nhượng một bước, nếu không như mấy lần khác ý tốt làm thành chuyện xấu, chẳng vui vẻ gì: “ Được, cậu đã sống chết không chịu, tôi không miễn cưỡng nữa, có điều ... sau này nếu hối hận, có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào.” “ Yên tâm, tôi không tới tìm chị đâu, chúng ta đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.