Mỗi câu là bước tới phía trước một bước, mỗi bước làm Thân Ngưng Sương phải sợ hãi lùi lại, mẹ vợ tương lai giận tới thở không ra hơi, tới khi dựa vào tường nghe cửa mở tung, Tương Địch Giai xông vào đẩy Giản Phàm loạng choạng, vội vàng đỡ mẹ mình ngồi xuống: “ Mẹ, mẹ, sao không? “ Giọng nói hoảng hốt của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm tức thì như chậu nước lạnh dội khắp người, choàng tình. : Tức chết, tức chết. : Thân Ngưng Sương ôm ngực thở dốc, Tương Địch Giai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.