Tương Địch Giai quen với ánh mắt của Giàn Phàm nhìn mình rồi, cười khẽ: “ Mỗi lần cha tôi có khách, đều là tôi pha trà đấy ... Giản Phàm, hôm “nay cậu làm sao vậy? Giản Phàm không hiểu:” Em, em có làm sao đâu!” Tương Địch Giai lườm một cái:” Còn không sao, bình thường thì nói không ngừng, hôm nay lại chẳng nói gì, chưa bao giờ thấy cậu trầm mặc như vậy.” “ Hì hì, em không biết nên nói gì.” Giản Phàm ngượng ngùng đáp, sự thực đúng là như thế: Tương Địch Giai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.