“ Nói linh tinh, em không thể đem vụ án và tình ái trộn lẫn làm một.” Giản Phàm đường đường chính nghĩa nói: “ Thôi đi, em thừa biết anh là loại gì.” Dương Hồng Hạnh xoay người không thèm để ý, lại bị Giản Phàm kéo vào trong lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành: “ Em nói xem, có phải vì anh từng tính kế Ngô Đích, cuối cùng chúng ta ngủ chung chăn nằm chung gối, cho nên hắn ghi hận trong lòng kéo anh vào vụ án không, nếu không anh không tìm ra động cơ người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.