Mới sáng sớm Giản Phàm đã xách cái túi vải quân đội đã sờn rách, giống như năm xưa đi học đại học, nhét quần áo để thay, kẹp cái laptop già rụng răng, ngăn ngoài là con dao do La Oa rèn, cái này chuẩn bị cho cha, cha lại cho vào túi, để con trai rảnh rỗi tự làm đồ ăn. Giản Phàm nhận lấy, coi như kỷ niệm hai mươi năm làm bếp. Nhận được điện thoại báo quyết định của Giản Phàm, chú đích thân lái xe tới đón, lúc lên xe cha mẹ xoa đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.