Tâm tư xoay chuyển cực nhanh, chớp mắt có không ít đánh giá, song Giản Phàm vẫn không tìm ra được lời nào thích hợp ứng phó lần diện kiến chính thức này. Còn Thân Ngưng Sương bình tĩnh lặng lẽ nhìn, dường như muốn soi thấu tim chàng rể, khiến Giản Phàm như có gai sau lưng. “ Bác, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu hơi khẩn trương. “ Giản Phàm mãi lâu sau mới nói được một câu: “ Ừ, ngồi đi. “ Thân Ngưng Sương đưa tay ra, đợi Giản Phàm ngồi xuống, mỉm cười: “ Chàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.