Cửa xe mở ra, Quách Nguyên chuẩn bị trước tránh sang bên cho gió lạnh như dao cắt ùa vào, dù vậy vẫn bị gió thổi rát hết mặt, trong xe ai nấy đều rùng mình. “ Cỏ khô cây chết ngôi mộ hoang, oan hồn khóc lóc lệ hai hàng.” Tiêu Thành Cương không biết đọc bài thơ quỷ quái gì giọng nghe rờn rợn: Trương Kiệt cười gian: “ Phong thủy tốt, thật phong quang. Người anh em, ăn no rồi, uống đủ rồi, lên đường thong thả nhé.” Giản Phàm không nói không rằng, che mặt đợi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.