Giản Phàm vẫn cứ ương bướng: “ Có ai bị thương đâu?” Thằng nhãi này không ý thức được vấn đề, Trần Thập Toàn muốn điên:” Đợi đến khi có người bị thương thì muộn rồi, huống hồ cứ tiếp tục thế này sớm muộn cậu cũng gây đại họa mà thôi.” “ Chú Trần, tôi nhớ chú kháng lệnh nên bị đuổi tới đại đội một lau súng mà, sao lại mắng tôi? “ Giản Phàm xỉa xói một câu: “ Cái gì, cậu nói gì? Nói cái gì!? “ Trần Thập Toàn chạm vào vết thương trong lòng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.