Cái giọng choe chóe cực kỳ có sức xuyên thấu của Thời Kế Hồng ở trong phòng kín này tác dụng không khác gì sử dụng loa, mỗi lần giọng vút lên chất vấn là một lần Trịnh Thành Thắng đang nơm nớp bất an phải rùng mình, giọng bất giác yếu thế vài phần: “ Tôi, tôi, tôi thực sự không có gì để khai báo.” “ Đúng, anh không có gì để khai báo, vì không cần anh khai báo chuyện của mình. “ Giản Phàm giọng êm như gió xuân ấm áp vỗ về: “ Tôi luôn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.